CHƯƠNG 106: NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TUYỆT KỸ TRÊN NGƯỜI
“Lục Trình Thiên, sở dĩ Vy Vy bị thương đều là tại anh, làm phiền tên ôn thần nhà anh cách xa Vy Vy một chút được không?” Vu Tư Tư nói xong liền xắn tay áo lên, muốn xông tới đánh Lục Trình Thiên.
Cô ấy không tin mình là một người vô địch quốc gia mà không làm gì được một luật sư yếu ớt.
Khóe mắt Đường Kỳ Dũng vừa nhìn thấy hành động này của Vu Tư Tư thì suýt nữa bị hù chết, vội vàng ôm cô ấy vào trong lòng: “Tư Tư, em bình tĩnh một chút đi. Chuyện này không thể hoàn toàn trách Thiên được.”
Lấy bản lĩnh của anh cũng chỉ đánh ngang với Thiên, người phụ nữ này lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy mình có thể đánh ngã được người ta, vẫn nên để anh mau chóng kéo về nhốt lại thôi.
“Anh bớt thả rắm đi. Nếu không phải vì anh ta, Vy Vy làm sao có thể bị hết đánh tới sỉ nhục ở trước mặt nhiều người như vậy chứ? Anh không biết khi tôi phát hiện ra, Vy Vy đang bị con đê tiện kia nắm lấy tóc điên cuồng đá, còn muốn Vy Vy quỳ xuống trước mặt cô ta. Nếu như về sau Vy Vy không thể đẻ được, cả đời của cô ấy cũng xong rồi.”
Vu Tư Tư cố ý thêm mắm thêm muối nói ra tình hình lúc đó, chính là muốn chọc giận Lục Trình Thiên, muốn anh tức giận.
Đường Kỳ Dũng nghe vậy thì liên tục nhíu mày, không khỏi nhìn về phía người bạn tốt vẫn luôn im lặng không lên tiếng kia.
Chẳng biết từ lúc nào, trên người đàn ông luôn bình tĩnh tự nhiên đã tản ra hơi lạnh làm cả văn phòng mát mẻ biến thành mùa đông khắc nghiệt, trên khuôn mặt bình tĩnh đã báo hiệu sự bình yên trước cơn bão, khiến trong lòng người ta tự dưng cảm thấy ớn lạnh.
Không thể không nói, mục đích của Tư Tư đã đạt được.
Lục Trình Thiên không nói tiếng nào xoay người đi tới cửa, năm ngón tay để hai bên người không ngừng siết chặt vang lên những tiếng rắc rắc, dường như đang kìm nén cơn giận trong lòng sắp phát ra.
Bước chân của anh đã nhanh hơn rất nhiều, bước chân rõ ràng rất vững vàng nhưng lại làm cho bọn họ nhìn ra được sự hoảng loạn.
Vu Tư Tư vốn đang nhe nanh múa vuốt cũng hơi sửng sốt. Cô không hoa mắt chứ? Lục Trình Thiên cũng biết khẩn trương à? Cô vẫn cho rằng Lục Trình Thiên chính là một người đàn ông máu lạnh, vô tình.
“Tư Tư, em hãy thành thật nói cho anh biết, vừa rồi em không có nói quá lên chứ?” Đường Kỳ Dũng nghiêm túc hỏi.
Vu Tư Tư dừng lại một lát mới nói: “Hẳn là không có.”
“Mau thả tôi ra, tôi còn muốn đi tìm Lục Trình Thiên tính sổ đấy.” Cô không phải thật sự muốn tìm Lục Trình Thiên tính sổ, mà muốn thông qua Lục Trình Thiên đi trừng trị kẻ đê tiện Vũ Thư kia.
Như vậy có lẽ còn đạt được hiệu quả trả thù tốt hơn thì sao?
“Em dừng lại đi, em đã đạt được mục đích của mình rồi.” Đường Kỳ Dũng kéo người trở lại ngồi trên sô pha.
Vu Tư Tư vung vẩy nắm đấm, làm ra vẻ muốn đứng lên: “Anh và anh ta đều cùng một giuộc thôi, đừng cản tôi, tôi muốn đánh nổ đầu anh ta.”
“Bà cô của anh ơi, em có thể làm cho người ta bớt lo không? Hơn nữa em căn bản không phải là đối thủ của người ta đâu.” Đường Kỳ Dũng không đành lòng đả kích cô ấy nhưng vẫn phải bất đắc dĩ nói.
Vu Tư Tư ngẩn người, không tin lắc đầu: “Làm sao có thể như vậy được. Lục Trình Thiên nhìn thật sự dọa người nhưng anh ta làm sao có thể đánh thắng tôi được.”
“Đúng, em là vô địch cả nước, nhưng người ta là nhu đạo cấp tám Brazil, con rồng màu vàng trong Tán Đả, còn biết một chút về Cầm Nã Thủ và đấu vật. Em xác định muốn ra tay với người ta à?” Đường Kỳ Dũng buông tay cũng không ngăn cản cô ấy nữa.
Vũ Thư nghe được một đống danh hiệu của Lục Trình Thiên thì nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ không dám tin: “Nhưng… nhưng… anh ta không phải là một luật sư sao?”
“Ai quy định luật sư thì không thể đi học những thứ này?” Đường Kỳ Dũng lộ ra vẻ mặt tôi chưa nói gì cả.
Bây giờ đến lượt Vũ Thư bắt đầu tra hỏi anh ta: “Không đúng, hai người các anh chắc chắn đang có âm mưu bí mật gì đó.”
Ánh mắt Đường Kỳ Dũng lóe lên, cười híp mắt trả lời: “Em cũng biết là âm mưu bí mật thì đương nhiên không thể ra nói rồi.”
“Anh… Tùy anh, tôi lười nói chuyện với anh.” Vũ Thư thấy hỏi không ra liền đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng Đường Kỳ Dũng sẽ để cho cô ấy đi dễ dàng như vậy sao? Rõ ràng là không thể. Anh ta thật vất vả mới đợi được đến khi cô ấy tự chui đầu vào lưới, tất nhiên phải đòi một ít phúc lợi.
…
Trời tối dần.
Đan Diễn Vy tiếp tục nằm đờ người ở trên sô pha, cô còn có tâm trạng suy nghĩ xem có nên đặt một phần đồ ăn trên mạng không.
Biết làm sao được, bụng cô rất đói mà đầu gối hình như lại hơi sưng lên rồi.
Cô không thể làm phiền Tư Tư nữa.
– Ọc ọc.
Trong dạ dày lại lên tiếng phản đối, Đan Diễn Vy quay đầu nhìn một gói khoai tây chiên để ở dưới ti vi. Cô muốn mua nó định để thưởng cho Du Du ăn, nếu không chờ lần sau lại mua cho Du Du vậy.
Cô hơi cử động đầu gối đã cảm giác đau đớn giống như bị kim châm truyền ra khắp người, phía sau lưng cũng lấm tấm mồ hôi.
Nhưng Đan Diễn Vy không đành lòng buông tha món ăn ở gần trong tầm tay, cô cử động cái chân tàn phế kia từng chút một.
Được rồi, sắp được rồi. Chỉ cần thò tay ra là có thể chạm tới gói khoai tây chiên. Nụ cười trên mặt Đan Diễn Vy cũng càng lúc càng tươi hơn. Có một gói khoai tây chiên này, cô chắc chắn có thể chống đỡ đến sáng sớm.
Bỗng nhiên cánh cửa phát ra một tiếng rầm, cửa của căn hộ bị mở ra đầy thô bạo.
Đan Diễn Vy lại ngây người nhìn người đàn ông khủng bố kia không ngừng đi về phía mình.
Có lẽ bị khí thế đáng sợ trên thân người đàn ông kia hù dọa, Đan Diễn Vy kịp phản ứng liền kinh ngạc kêu lên và muốn lùi lại phía sau. Cô quên mất sự thật mình vẫn là một kẻ “tàn phế”, vừa kéo cái chân đau lùi lại một, hai bước thì cơ thể đã ngã ra phía sau.
“…Cứu mạng.” Đan Diễn Vy theo bản năng muốn nắm lấy cái gì đó, may là cô nắm được một bộ quần áo mới không ngã xuống đất.
“Phù, may quá, may mà không ngã xuống.” Đan Diễn Vy phản ứng chậm, lúc này mới phát hiện ra mình đang nắm lấy một cái áo, nhưng cái áo kia cũng là áo của người đàn ông đang tản ra hơi lạnh. Cô giống như bị điện giật vội thả ra, người vẫn rơi vào trong lòng của người ta.
Hóa ra không phải là cô phản ứng nhanh, mà là anh vẫn ôm cô cho nên cô mới không bị ngã xuống.
“Đan Diễn Vy, em muốn chết à?” Lục Trình Thiên vừa mở cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ đầy vết thương đang cố lấy túi khoai tây chiên.
“Lục Trình Thiên, sao anh có thể có chìa khoá nhà chúng tôi!” Đan Diễn Vy cuối cùng cũng chú ý tới trọng điểm. Cô nhớ lúc Tư Tư rời đi, cửa đã được khóa rồi.
“Tôi đánh thêm.” Mặt Lục Trình Thiên không đổi sắc trả lời.
“…” Làm sao có thể có người ngang ngược đến mức này chứ? Cô đã từng đồng ý để anh đánh thêm chìa khoá phụ à: “Lục Trình Thiên, anh làm vậy chính là xâm phạm quyền riêng tư của em. Anh, sao anh có thể làm như vậy được chứ!!”
Lục Trình Thiên không để ý đến cô, bế cô trở lại trên sô pha, động tác nhẹ nhàng đặt cô lên trên sô pha, sau đó lại đứng lên đi bật đèn.
Ở trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, Đan Diễn Vy tưởng như mình là báu vật trong tay Lục Trình Thiên, được anh dịu dàng che chở. Cô cố lắc vài cái đầu, làm cho mình tỉnh táo lại một chút.
Cô làm sao có thể có suy nghĩ không thực tế như vậy được. Quả nhiên là do cô đói quá lâu, thần chí có chút không rõ ràng.
“Tách” một tiếng, ngọn đèn lớn trên trần được người ta bật lên.
Trong giây lát, Đan Diễn Vy không thích ứng được với ánh đèn chói mắt như thế, giơ tay che mắt mình và tức giận nói: “Lục Trình Thiên, anh nổi điên gì vậy? Ai bảo anh không nói tiếng nào đã bật đèn chứ? ”
Cô chờ một lúc, vẫn không thấy người đàn ông trả lời.
Đan Diễn Vy bỗng nhiên kịp nhớ ra tình trạng của cô bây giờ chật vật tới mức nào, cô hốt hoảng cầm gối ôm che lên trên người, lớn tiếng kêu lên: “Lục Trình Thiên anh tắt đèn cho em, tắt đèn cho em.”
Cô không muốn để cho anh nhìn thấy vết thương trên người mình, ánh đèn sáng như vậy làm cho cô cảm thấy mình không có chỗ nào trốn được.
Lục Trình Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đan Diễn Vy, động tác mềm nhẹ lại kiên trì kéo bàn tay cô đang cố ý che trên mặt xuống. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng mịn vẫn in năm vết máu thật sâu, trên gương mặt sưng phù còn có thể thấy rõ mạch máu rất nhỏ.
Vết thương trên khóe miệng đã đóng vảy, màu đỏ càng hình thành đối lập rõ rệt với đôi môi hồng của cô.
Nhìn mỗi chỗ đều khiến cho người ta phải giật mình. Cho dù trong lòng đã có sự chuẩn bị tâm lý, anh vẫn vô cùng kích động, trong mắt giống như có mạch nước ngầm dâng trào muốn phá hủy tất cả.
Trái tim giống như con dao cùn đâm phải, đau tới mức chân mày của anh nhíu chặt.
“Em không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi.” Đan Diễn Vy thấy Lục Trình Thiên nhìn vết thương trên mặt mình với vẻ mặt tối tăm không hiểu nổi, cô không muốn để cho anh nhìn thấy mình như vậy nên xoay mặt đi.
Lục Trình Thiên ngang ngược vén áo trên người cô lên, quả nhiên trên da thịt trắng nõn phủ đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau, cho dù đã bôi thuốc nhưng khi nhìn vào vẫn khiến cho người ta cảm thấy giật mình.
Anh cũng không biết mình đi qua đây với tâm trạng thế nào, chỉ vừa nhìn thấy những vết thương này, phản ứng đầu tiên của anh là muốn bất chấp tất cả, bắt người phụ nữ kia phải trả giá gấp mười lần.
Nếu không phải lý trí còn sót lại trong đầu nói cho anh biết, mình không thể hành động theo cảm xúc, làm cho hành động đã lên kế hoạch lâu như vậy sẽ xôi hỏng bỏng không, đây không chỉ là tâm huyết của một mình anh, mà còn là tâm huyết của tất cả đám người bọn họ.
“Xin lỗi.”
Con ngươi của Đan Diễn Vy đột nhiên co lại, hai bàn tay cũng nắm chặt lấy cái gối ôm, sợ mình không cẩn thận trút hết tất cả uất ức vào người đàn ông trước mặt.
Cô thật sự đói tới bất tỉnh rồi, nếu không làm sao có thể nghe được tiếng xin lỗi của Lục Trình Thiên chứ.
Nhưng nước mắt cô đã dâng đầy trong hốc mắt.
“Em đã khóc, em muốn ngủ, anh đi đi.”
Đan Diễn Vy cho rằng mình có thể dễ dàng vượt qua mấy ngày nay, có thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải Lục Trình Thiên xuất hiện, cô sẽ thật sự lừa mình dối người cho là như vậy.
Nhưng anh lại vẫn muốn xuất hiện, cứ muốn nói ra câu này.
Lục Trình Thiên nhìn ánh mắt né tránh của cô thì giơ tay dịu dàng ôm cô vào lòng, cái cằm kiên nghị tỳ lên trên vai cô, giọng nói trầm thấp lại có hơi khàn khàn vang lên ở bên tai cô: “Đan Diễn Vy, tại sao em lại ngốc nghếch như thế?”
Tại sao ngay cả chống lại đơn giản như vậy cũng không biết, còn để mình bị thương nữa.
Đan Diễn Vy khẽ cắn môi, chậm rãi nói: “Đây là em nợ cậu ấy.”
“Lần sau em đừng mềm lòng nữa.” Ở nơi Đan Diễn Vy không nhìn thấy được, sâu trong đôi mắt tối tăm của người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng kia lần đầu tiên tràn ngập sát ý một cách rõ ràng.
“Lục Trình Thiên, nếu như anh thật sự muốn tốt cho em thì thả em ra, hoặc bây giờ anh lại đưa ra điều kiện thứ ba của anh đi.” Đối mặt với người đàn ông đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, Đan Diễn Vy cảm giác có phần không thích ứng nổi.
Cô chỉ muốn đưa Du Du đi phẫu thuật, cách thật xa những điều rắc rối này.
Cánh tay Lục Trình Thiên ôm Đan Diễn Vy đột nhiên siết chặt, hơi thở phun ra khỏi đầu mũi cũng trở nên nặng nề hơn: “Đan Diễn Vy, em thật sự muốn rời đi như vậy sao?”
Gấp đến mức không chờ được muốn rời khỏi bên cạnh anh như rời khỏ nguy hiểm vậy.
Đan Diễn Vy mím môi, ánh mắt trở nên ảm đạm. Không phải cô không muốn có thể ở lại thoải mái nhẹ nhõm, không phải cô không muốn tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.
Sau đó cô nghe được mình hỏi: “Anh sẽ chia tay với Vũ Thư sao?”
Sự im lặng đầy áp lực mơ hồ vây quanh hai người.
Quả nhiên, cô vẫn nhận được câu trả lời như vậy. Đan Diễn Vy cảm giác vết thương trong lòng lại một lần nữa bị người vạch ra, máu chảy đầm đìa làm cho cô đau đến mức hít thở thôi cũng thấy khó khăn.
Nhưng cô vẫn kiên trì chậm rãi nói ra từng từ một: “Lục Trình Thiên, nếu anh làm không được, vậy cầu xin anh hãy thả cho em đi, em cũng không muốn bị tổn thương nữa.”
Trái tim cô từ lâu đã nghìn lở trăm lỗ, không có cách nào vá lại trong một lần.
Lục Trình Thiên còn tưởng rằng Đan Diễn Vy không muốn bị thương vì mình, chỉ có điều anh có lý do không thể nói ra được. Nhưng bảo anh buông tay thì tuyệt đối không thể. Nếu đã đau, vậy hãy để cả hai cùng đau đi.
Ít nhất nỗi đau đại biểu trong lòng cô còn có anh, không phải sao?
“Đan Diễn Vy, em hãy quên điều đó đi. Cả đời em cũng không thoát khỏi tôi đâu.”
Câu này của Lục Trình Thiên giống như lời người yêu đang thì thầm bên tai của Đan Diễn Vy, lại giống như anh đang chịu đựng chuyện gì đó rất đáng sợ, cơ thể còn không nhịn được mà run rẩy theo.
“Cho nên nếu không thoát khỏi tôi thì em hãy bắt đầu cố gắng trang bị cho mình mạnh đến mức có thể chống lại tôi đi.” Giọng nói của Lục Trình Thiên rõ ràng giống như từng mũi tên sắc bén cắt vào trong tai Đan Diễn Vy, cắm thẳng vào trong trái tim của cô.
Đan Diễn Vy khó nhọc mở miệng nói: “Lục Trình Thiên, nếu không phải biết anh không thích em, em thật sự sẽ nghĩ rằng lời nói này của anh là đang tỏ tình với em đấy.”
Trong đôi mắt tối tăm của Lục Trình Thiên chợt lóe sáng rồi giống như ngôi sao rơi dày đặc trong bầu trời sao dày đặc, nhanh chóng biến mất trong mắt anh, anh lại cứ ôm cô như thế mà không nói một lời nào.
Đan Diễn Vy chưa từng nghĩ tới người đàn ông phía sau có thể trả lời mình, đây chẳng qua là một câu nói tự giễu của cô mà thôi, trốn không được đã trở thành sự thật, vậy cô phải tranh thủ một chút quyền lợi cho mình.
“Em không muốn để cho Vũ Thư biết em với anh vẫn có quan hệ.”
“Có thể.”
Đan Diễn Vy chợt phát hiện ra sự nhẫn nại của người, không có đau nhất chỉ có đau hơn. Mặc dù trong lòng đã sớm biết đáp án, vẫn không nhịn được mà đau đớn.
Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh hơn một chút: “Em hi vọng điều kiện thứ ba sẽ nhanh chóng được hoàn thành.”
Đây mới là mục đích cuối cùng của cô, chỉ cần cô hoàn thành ba điều kiện kia, chi phiếu có thể được đổi thành tiền mặt, cô có thể dẫn theo Du Du tránh khỏi người đàn ông giống như ma quỷ này.
Lục Trình Thiên bắt đầu do dự. Anh hiểu rõ người phụ nữ trong lòng mình có động cơ riêng, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người cô, anh vẫn không thể nhẫn tâm từ chối: “Được, chỉ có điều không phải là bây giờ.”
“Được, nhưng em hi vọng đừng kéo dài quá lâu.” Đan Diễn Vy vẫn không yên lòng nói thêm một câu.
“Đan Diễn Vy, rốt cuộc em có chuyện gì quan trọng cần làm, có thể nói với tôi được không?” Lục Trình Thiên không biết rốt cuộc sự bướng bỉnh và kiên trì của cô là vì cái gì.
“Đây là chuyện của em.” Cho nên cô không hy vọng anh hỏi đến.
Lục Trình Thiên thỏa hiệp: “Tôi có thể không hỏi tới, chỉ có điều bây giờ em có thể để cho tôi đưa em tới bệnh viện không?”
“Em không đi.” Đan Diễn Vy nghĩ đến ký ức không vui khi đi tới bệnh viện lần trước nên từ chối thẳng.
Lục Trình Thiên dường như cũng nghĩ đến ngày đó đưa cô qua bệnh viện, cô phản ứng kịch liệt nên anh lại một lần nữa nhượng bộ: “Em không đi bệnh viện cũng được, nhưng em phải để tôi bôi thuốc giúp em.”
“Không cần, Tư Tư đã bôi thuốc cho em rồi.” Đan Diễn Vy không muốn để lộ ra vết thương trên người mình cho anh thấy.
Giọng điệu của Lục Trình Thiên dễ thương lượng hơn: “Em không đồng ý, vậy những lời chúng ta vừa nói cũng có thể không còn giá trị nữa.”
Đan Diễn Vy tức giận tới nghiến răng nghiến lợi. Người đàn ông này rõ ràng đang biến tướng uy hiếp cô, cô không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Có cũng, chỉ có điều anh không thể làm bừa.”
Lục Trình Thiên thoáng sững người trong giây lát rồi ghé sát vào bên tai đầy mẫn cảm của cô, giọng khàn khàn nói: “Yên tâm. Anh không có hứng thú với SM.”
“Lục Trình Thiên!!” Đan Diễn Vy nghiến răng nghiến lợi tới mức vang lên những tiếng ken két.
Người đàn ông này có cần vô sỉ, đê tiện không có giới hạn như vậy không?