Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 173: “THÀNH Ý” CỦA LỤC TRÌNH THIÊN

Những người khác nhìn thấy anh ta như vậy cũng rối rít sợ hãi lui về phía sau một bước lớn.

Tiếng nổ mạnh nguy hiểm trong dự liệu cũng không xảy ra.

Thùng giấy vẫn yên tĩnh nằm ở đó.

“Gan của các người thật bé, thế mà còn muốn lăn lộn trong xã hội, thật mất mặt thay cho các người.” Đường Kỳ Dũng lắc đầu khinh thường nói.

Lục Nhĩ cũng cảm thấy sắc mặt không tốt, trừng mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không nói gì, tiến lên, ở trong thùng là ma túy bị tổn thất lần trước.

Ánh mắt khẽ biến nhìn chằm chằm về phía khuôn mặt lạnh nhạt của Lục Trình Thiên: “Luật sư Lục có ý gì?”

“Đây không phải là bồi thường mà anh muốn sao.” Lục Trình Thiên mặt không biểu cảm nói.

Lục Nhĩ không ngốc, Lục Trình Thiên không phải tốt đến mức mà tự đem hàng đến, đánh giá ánh mắt của Lục Trình Thiên cũng không khác biệt gì, nói: “Lục Trình Thiên, nếu như tao nhớ không lầm, mày là luật sư phải không, những người đó cùng với lượng hàng như vậy mày làm sao đem tới được?”

“Có liên quan gì đến anh?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên không có một tia phập phồng.

Trong lòng Lục Nhĩ âm thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt thì không biểu cảm nói: “Đương mhiên không có quan hệ gì với tao, chẳng qua người bên ngoài biết luật sư Lục có khả năng lớn như vậy thì không biết sẽ phản ứng như thế nào.”

Một luật sư tài giỏi có thể đứng vững ở thành phố Cẩm An này, cho dù anh ta có vượt qua nhà họ Cảnh thì cũng không thể có bản lĩnh mà điều động một lượng hàng ma túy lớn như vậy, trừ khi thân phận của anh ta không chỉ là một luật sư.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Lục Nhĩ nhìn về phía Lục Trình Thiên càng thêm thận trọng, thời gian hai năm ngắn ngủi không gặp, Lục Trình Thiên càng ngày càng hơn người, trực tiếp đạt được sự thần tốc hiếm có.

Anh ta không biết rốt cuộc Lục Trình Thiên đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua anh ta có thù phải báo, chỉ là cần phải có kế hoạch lâu dài.

“Tùy ý.” Lục Trình Thiên bỗng nhiên cười, mang theo sự kiêu ngạo bễ nghễ liếc nhìn mọi người.

Nói với vài người bên cạnh: “Đi thôi.”

“Thành ý” đã đưa tới thì cũng không có đạo lý ở lại xem trò vui, không phải sao?

Đường Kỳ Dũng cười theo, nghênh ngang mà chuẩn bị rời đi theo Lục Trình Thiên.

Nhìn thấy bóng dáng Lục Trình Thiên sắp rời đi, Lục Nhĩ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, đột nhiên nghĩ đến việc gì, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Luật sư Lục đợi một chút, tao có một thứ tốt muốn cho mày xem.”

Lục Trình Thiên dừng bước, ánh mắt sắc bén liếc xéo anh ta.

Lục Nhĩ không để ý, vẫy tay về phía sofa mà mình lúc nãy đã ngồi: “Như Mộng, lại đây gặp mặt đại luật sư lừng lẫy nổi tiếng của chúng ta nào.”

Trong bóng tối chỗ sô pha, người phụ nữ thân thể mảnh mai run rẩy đi đến, trên khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ tràn ngập sự sợ hãi, một đôi mắt to linh hoạt càng thêm phát sáng như nước.

Người còn chưa đến thì Lục Nhĩ đã kéo Như Mộng vào trong ngực, nắm lấy cằm của cô ta, để cho khuôn mặt cô ta dưới ánh đèn càng rõ ràng hơn, anh ta hà hơi bên tai của cô ta, ánh mắt âm hiểm nhìn về phía Lục Trình Thiên.

“Luật sư Lục cảm thấy người phụ nữ này của tao như thế nào, có phải là rất giống với đồ vật nhỏ xinh đẹp kia không?”

Trong lòng Như Mộng khẽ kinh ngạc, không dám tin nhìn về phía người đàn ông tuấn dật kiêu ngạo trước mắt, “đồ vật nhỏ” trong miệng của Lục Nhĩ chẳng lẽ chính là người phụ nữ ở bên cạnh của người đàn ông trước mặt này hay sao.

Cô ta thật sự có điểm nào giống với người phụ nữ của anh?

Không biết vì sao nhịp tim của cô ta đập dữ dội, nếu như được một người đàn ông khí phách như thế yêu thương, có phải là thoát khỏi cuộc sống không thuộc về mình như thế này nữa không?

Trong lòng bất giác sinh ra một loại ao ước cùng với hy vọng, nếu như người đàn ông trước mặt muốn cô ta thì cho dù làm một người phụ nữ không danh không phận, cô ta cũng bằng lòng.

Một hơi thở áp bức vô hình từ trên người Lục Trình Thiên tản ra, mang theo sự phẫn nộ mạnh mẽ giống như là mở dòng nước gào thét ra, nhìn về phía Lục Nhĩ.

Ánh mắt lạnh như băng ngược lại không có nửa điểm gợn sóng: “Anh dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ chặt một tay của anh, anh dám động đến người cô ấy thì tôi sẽ lấy mạng của anh.”

Bầu không khí vốn bình thường thì trong chốc lát như giương cung bạt kiếm, vẻ mặt của những người đứng bên cạnh hai người trong chốc lát căng thẳng hẳn lên.

Giống như chờ một mệnh lệnh nào đó rất hết sức căng thẳng.

Trên mặt Lục Nhĩ nở một nụ cười đắc ý, trong mắt cũng tản ra ánh rửa chộn rộn, anh ta gần như không nghi ngờ gì tính chân thật của Lục Trình Thiên, vì một người phụ nữ mà không quan tâm đến tình cảnh của bản thân, mà đi vạch mặt anh ta.

Lúc nào thì Lục Trình Thiên lại biến thành như thế.

“Lục Trình Thiên, không thì hôm nay chúng ta tính toán cho xong món nợ của hai bên đi.”

Anh ta hối hận vì lúc đầu không trực tiếp giết chết Lục Trình Thiên, mới không để lại tai họa về sau.

Có điều, Lục Nhĩ đã quên, hiện tại anh ta vẫn bị Lục Trình Thiên quản chế, cho dù muốn giết Lục Trình Thiên thì còn hơn lên trời.

“Sắp rồi.” Lục Trình Thiên không có hứng thú với con cá nhỏ Lục Nhĩ này, dây của anh thả vẫn không đủ dài, đợi đến khi con cá lớn đằng sau Lục Nhĩ cắn câu rồi thì anh ta tự nhiên sẽ đi tìm anh để tính sổ.

Hiện tại xem như là cho anh ta một chút lợi.

Lục Trình Thiên gật đầu với Đường Kỹ Dũng, thời gian cũng không sai biệt lắm.

Hai người hiểu rõ gật đầu.

Lần này Lục Nhĩ không cản Lục Trình Thiên rời đi nữa, bởi vì anh ta biết là cản không được, nhưng anh ta làm thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này, đợi người đi rồi, một tay đẩy người phụ nữ trong ngực ngã trên đất: “Thế nào, coi trọng người đàn ông kia rồi à?”

“Ngài Nhĩ, ngài Nhĩ, Như Mộng không dám, hiện giờ trong lòng Như Mộng chỉ có một mình ngài.” Như Mộng phản ứng nhanh lẹ lập tức quỳ trên đất cũng không dám cầu xin tha thứ, hai tay gắt gao nắm chặt để trên đùi, sự sợ sệt và hâm mộ trong lòng nói không ra.

Hâm mộ người phụ nữ trong miệng người đàn ông kia, một người phụ nữ như thế nào mà có thể may mắn có được người sự coi trọng của đàn ông anh tuấn như thế chứ.

Để cô ta không tiếc trở mặt với Lục Nhĩ.

Lục Nhĩ lạnh lùng cười, tuy không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của người phụ nữ thì cũng biết được tất cả suy nghĩ trong lòng của cô ta, quả nhiên là con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa, chẳng qua nhìn ánh mắt của người phụ nữ có vài phần giống với cô ấy, để ở lại cũng có một chút tác dụng.

Anh ta bỗng nhiên tình ý sâu xa nói: “Như Mộng, muốn leo ra khỏi hố lửa này thì phải xem cô có nắm bắt được cơ hội không.”

“Như Mộng đều nghe theo sự sắp xếp của ngài Nhĩ.” Ánh mắt Như Mộng chợt căng thẳng, khẩu khí càng hèn mọn hơn.

“Haha, Như Mộng ơi Như Mộng, không uổng phí ta chỉ bảo, trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, đợi tin tức của ta.” Lục Nhĩ suồng sã cười, nhưng ý cười trên mặt không chạm vào đáy mắt.

Lục Trình Thiên, mày không phải là thích người phụ nữ kia sao, vậy thì anh ta sẽ tặng nhiều hơn, không biết anh ta có phúc khí hưởng thụ được không.

Như Mộng gật đầu, sau đó cẩn thận đi ra bằng cửa sau, cô ta hiểu rõ Lục Nhĩ chỉ cho cô ta một cơ hội, một cơ hội có thể sẽ leo ra khỏi Địa Ngục trở về với trần gian, cũng có thể sẽ là kết cục vạn kiếp bất phục.

Cho dù như thế nào, đây cũng là cơ hội duy nhất của cô ta.

“Anh Nhĩ, vì sao để Lục Trình Thiên đi như vậy?” Tang Cẩu không cam tâm hỏi, rõ ràng bọn họ có nhiều người như vậy, chỉ cần động tay cũng có thể giết chết được anh ta.

“Ngu xuẩn, cậu cho rằng Lục Trình Thiên không có chuẩn bị mà đến sao, mấy người đàn ông bên cạnh anh ta, các người cũng đấu không lại, còn mấy người mai phục ở bên ngoài nữa.” Nếu như không phải người của anh Trầm mật báo đưa tin thì anh ta cũng thiếu chút nữa đã ra tay với Lục Trình Thiên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK