Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 364: HI VỌNG NGÀY MAI CÒN CÓ THỂ NHÌN THẤY ANH

Ánh sáng trong mắt Thẩm Lãng chợt lóe lên, nhanh đến mức dường như không bắt được: “Cũng thế, từ khi chia tay đến giờ Vạn tổng không có vấn đề gì chứ?”

Trong mắt Thẩm lãng, Vạn Đại Bằng có chút năng lực nhưng để so sánh với nhà họ Thẩm thì vẫn còn chưa đủ tư cách.

Về phần Lục Nhĩ tại sao đem người này đến, trong mắt Thẩm Lãng đã lộ ra một tia rõ ràng.

Vạn Đại Bằng xoa xoa tay, cũng không thể nhìn rõ thái độ của ông ta, khuôn mặt đầy dữ tợn mang theo nụ cười hiền lành, vỗ vai Lục Nhĩ: “Cậu Lục, tiểu tử cậu rất lợi hại nha, không ngờ có thể có qua lại với một nhân vật lớn như Thẩm tổng.”

Lục Nhĩ mỉm cười, lông mày Thẩm Lãng mờ nhạt cũng không nói gì.

Bước lên, Thẩm Lãng nói: “Việc tôi đồng ý với anh tôi đã làm xong, kế tiếp chính là việc của anh, tôi đợi anh thực hiện thỏa thuận.”

“Thẩm tổng, việc hợp tác còn chưa nói xong, sao có thể rời đi như vậy?” Sắc mặt Lục Nhĩ hơi thay đổi, cảnh giác nhìn Thẩm Lãng.

Mấy tên thủ hạ mà Lục Nhĩ mang tới đều nhìn nhau, nhưng vẫn đứng ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng.

Không khí dường như trong nháy mắt đều ngưng đọng.

Vạn Đại Bằng nhíu nhíu mày, đứng khoanh tay ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không tiếp lời.

Sắc mặt Thẩm Lãng lạnh nhạt: “Tôi là thương nhân, lần đầu hợp tác vui vẻ mới có lần sau, hôm nay anh sắp xếp như vậy khiến cho tôi rất không hài lòng.”

“Thẩm tổng…”

“Không phải là không thể giúp anh, nhưng Thẩm Lãng tôi không thể che chở cho một thứ đồ bỏ đi, nhà họ Lục như quái vật khổng lồ, nếu nhà họ Thẩm đối đầu…” Thẩm Lãng chớp mắt cười khẽ một tiếng, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Lục Nhĩ, chi bằng trước tiên anh để cho tôi nhìn giá trị của anh ở chỗ nào? Nếu như hôm nay anh có thể toàn vẹn trở về, nhà họ Thẩm đương nhiên có chỗ đứng cho anh.”

Lục Nhĩ đối diện với đôi mắt không có bất kỳ biểu cảm kia, con ngươi hung hăng co rút lại.

Con cáo già này!

Giờ phút này Lục Nhĩ mới biết tính toán của mình quá tự tin.

Thế nhưng việc đã đến nước này, mũi tên đã ở trên dây không bắn không được, anh ta tuyệt đối sẽ không uổng phí cơ hội đẩy Lục Trình Thiên đi xuống.

“Được, lời nói hôm nay Thẩm tổng, các vị ở đây đều đã nghe được, hi vọng đến lúc đó Thẩm tổng sẽ không sợ bóng sợ gió.” Lục Nhĩ híp mắt, có chút oán hận nói.

Đáp lại anh ta là bóng lưng của Thẩm Lãng đang khinh thường rời đi.

Khí phách lạnh lùng như nước, hết lần này đến lần khác để những kẻ cố ý cản đường phải nhượng bộ, Thẩm Lãng vẫy tay một cái, toàn bộ người của nhà họ Thẩm đều rời đi.

“Vì trợ giúp, tôi sẽ lưu lại vài người cho anh dùng, hi vọng ngày mai có thể nhìn thấy anh.”

Giọng nói của Thẩm Lãng truyền vào tai Lục Nhĩ, trong lòng anh ta lại nảy sinh cảnh giác.

Lúc này lại có lòng tốt để lại người cho mình?

Rốt cuộc là vì giám sát mình hay là muốn phá hoại?

Hay là muốn lấy lòng Lục Trình Thiên?

Biểu cảm khuôn mặt của Lục Nhĩ thay đổi liên tục, nhưng cũng không có xem thường mà trả lại.

Cho dù Lục Trình Thiên đến đây một mình thì những thủ hạ của anh ta cũng không đủ.

Điều này trong lòng anh ta biết rất rõ.

“Này, cậu Lục, nghĩ gì thế, không phải nói muốn tìm người anh này đến đây có việc lớn sao? Đây là thế nào? Nhân vật lớn này coi thường chúng ta?” Vạn Đại Bằng vẫn luôn giả làm bức tường đứng đấy đến lúc này mới cười như Phật Di Lặc vỗ vai Lục Nhĩ nói.

Đôi mắt linh hoạt quắc thước xẹt qua một vệt sáng không rõ ràng.

Lục Nhĩ khoát khoát tay: “Anh Bằng yên tâm, chắc chắn là một vụ mua bán lớn!”

Vạn Đại Bằng làm như vẻ đang rửa tai lắng nghe.

“Vừa rồi anh Bằng thấy không? Đó là Thẩm Lãng người nhà họ Thẩm!” Lục Nhĩ ra vẻ thần bí: “Công việc làm ăn bên ngoài của nhà họ Thẩm, anh Bằng hẳn là đã biết, nhưng những sự giàu sang phú quý đó cũng chỉ là một hạt cát trên sa mạc mà thôi, sản nghiệp trụ cột thật sự vẫn là…”

Vạn Đại Bằng cười ha ha: “Đừng nói, cái này vẫn thật không dám nghĩ tới.”

“Nhà họ Thẩm cũng coi như giấu diếm bền chắc, có điều gần đây nguồn cung cấp của bọn họ có chút vấn đề, anh Bằng, đây chính là cơ hội tốt của chúng ta.” Lục Nhĩ cười.

Hợp tác chính là đôi bên cùng có lợi, Vạn Đại Bằng thận trọng ở thành phố Cẩm An lâu như vậy, thế nhưng ngay cả việc kinh doanh ngấm ngầm của nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy cũng không điều tra được.

Vạn Đại Bằng đôi mắt lóe lên: “Người anh em nói gì?”

“Về nguồn cung cấp hàng của nhà họ Thẩm, trong tương lai anh Bằng có thể coi như là có thêm một cây đại thụ tốt để dựa vào, anh em chúng tôi cũng không thèm muốn cái gì của anh, bây giờ Thẩm Lãng vì gần đây đang cần cung cấp một nguồn hàng mà gấp gáp đến phát hỏa, về phương diện giá cả, anh Bằng cứ ép giá, đến lúc đó chúng tôi đi theo anh Bằng uống chút canh thịt cũng thỏa mãn rồi.” Lục Nhĩ cười hắc hắc.

Lục Nhĩ có thể làm người dắt mối cũng không hề dễ dàng, vì nhận được tin tức về nguồn cung cấp của Thẩm lãng, cũng tốn không ít công sức.

Là anh em ruột còn sổ sách rõ ràng, anh ta cảm thấy mình muốn một chút lợi ích nhỏ cũng không gọi là quá đáng.

Khóe mắt Vạn Đại Bằng lộ ra từng tầng ý cười: “Đúng thế, vậy chuyện này đều cần dựa vào chú em rồi!”

“Có điều, cậu Lục, bây giờ việc kinh doanh cũng không dễ dàng, cậu phải để cho tôi thấy tâm ý của cậu, trong lòng tôi sẽ tự biết cân nhắc!” Vạn Đại Bằng thấp giọng ghé vào tai Lục Nhĩ.

Lục Nhĩ nháy mắt mấy cái, chấn động trong lòng, cảm thấy tâm trạng tốt hơn rồi.

Ngay lập tức muốn nhìn thấy sự sụp đổ của Lục Trình Thiên, có thể toàn vẹn trở ra, sẽ được sự bảo hộ của nhà họ Thẩm, cộng thêm số tiền của Vạn Đại Bằng, cuộc sống quả thực là không nên quá hoàn hảo!

Ống tay áo che kín, dùng ký hiệu ra dấu cho Vạn Đại Bằng.

Con mắt Vạn Đại Bằng hít lại, sâu trong con mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.

Trầm mặc một lát, Vạn Đại Bằng xoa xoa tay: “Người anh em, cái này…”

Chủ đề ngừng lại, nhưng có vẻ như Vạn Đại Bằng vẫn chưa được hài lòng.

Nếu nói lợi nhuận này được trao cho ông ta, như vậy khoản này ông ta cũng không đươc lợi quá nhiều.

Lục Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Anh Bằng, nắm chặt cơ hội lần này, tương lai còn hợp tác với nhà họ Thẩm nhiều lần, anh còn sợ không được cầm tiền hay sao?”

Vạn Đại Bằng dường như hạ quyết tâm, khẽ cắn môi: “Đâu có, người anh em, chuyện này chúng ta trở lại đàm phán một chút, người làm anh như tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu.”

Lục Nhĩ dò xét ông ta một chút, lý do từ chối này có thể nói là không cao minh chút nào.

Có điều nghĩ đến thái độ của rồi của Thẩm Lãng nghiễm nhiên coi thường Vạn Đại Bằng như vậy, nếu không có anh ta dắt mối, cuộc mua bán này e là có thể gặp rất nhiều khó khăn.

Một chút máu anh ta cũng không cần bỏ ra.

Vạn Đại Bằng nhìn sắc mặt Lục Nhĩ, nói thêm: “Dù sao nếu việc buôn bán này không thành, thái đội của Thẩm Lãng có vẻ như sẽ ăn tươi nuốt sống, giá cả đàm phán tốt, chúng ta đều kiếm tiền, còn nếu giá cả không tốt, người anh em cũng phải cho tôi một con đường sống đúng không?”

“Được rồi, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, sao tôi lại không tin anh Bằng chứ?” Lục Nhĩ nghĩ thông, bỏ đi suy nghĩ của mình, tự nói là không sợ Vạn Đại Bằng qua cầu rút ván.

“Đại ca không nhìn lầm cậu!” Bả vai bị Vạn Đại Bằng dùng lực vỗ vỗ.

Đứng dậy quét mắt về bốn phía một chút: “Cậu Lục, cậu còn có nhiều chuyện phải bận rộn, tôi liền đi trước, đợi ngày mai cậu trở lại, tôi bày tiệc đãi cậu, chúng ta từ từ vạch ra kế hoạch, từ từ uống vài chén với nhau.”

“Được, tôi tiễn anh Bằng!” Lục Nhĩ cười cười, gióng nói rất thoải mái.

Vạn Đại Bằng khoát khoát tay từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK