CHƯƠNG 259: LOẠI THUỐC NÀY NGHE NÓI RẤT MÃNH LIỆT
Lục Trình Thiên giơ tay lật mắt của Đan Diễn Vy xem , đáy mắt dồn máu đỏ rực, ngón tay di chuyển sang vùng động mạch trên cổ.
—- Thịch thịch thịch, tim đập cực nhanh.
Có thể khẳng định loại thuốc này, cực kỳ mãnh liệt, cứ tiếp tục để như vậy, nếu không thể tiêm thuốc điều trị, hoặc không để cô thỏa mãn phát tiết hết ra, cô sẽ sung huyết mà chết!
Lục Trình Thiên quả quyết gọi điện cho Kiều Chấn Ly, anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, có lẽ sẽ biết phải xử lý ra sao, cuộc gọi vừa kết nối, anh lập tức tả lại biểu hiện của Đan Diễn Vy cho anh ta một lượt.
Nghiêm túc thận trọng như Kiều Chấn Ly hiếm hoi cười nhẹ một cái, không nhanh không chậm nói: “Thiên à, cô ấy thực sự đã bị hạ loại thuốc mới gần đây , có điều xem xét biểu hiện có lẽ chưa uống quá nhiều, không đến mức phải đi bệnh viện, chỉ cần anh tốn chút sức thôi.”
Tốn chút sức, về hình thức có thể nói là bỏ ra chút sức lực, cho người phụ nữ thỏa thuê hành sự.
“Khá lâu đấy, loại thuốc này nghe nói rất mãnh liệt…..”
Lục Trình Thiên không thèm để ý câu trêu chọc của Kiều Chấn Ly, thẳng thừng dập máy, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang vất vả ngấm ngầm chịu đựng trong lồng ngực mình, ánh mắt u ám, ngón tay thon dài ấn vào nút bấm trên xe, lập tức kết nối với khu ghế lái phía trước.
“Tìm cho tôi một khách sạn gần đây.”
“Vâng, luật sư Lục.” Lái xe hơi dừng lại, cung kính đáp lại, vặn tay lái một cái, đi thẳng vào khách sạn cao cấp gần đó.
Trên ga giường màu đỏ thẫm, cơ thể của Đan Diễn Vy trắng như sữa, hiện lên một vẻ trong trẻo lộng lẫy.
Trắng lại càng trắng, tôn lên màu đỏ lại càng thêm rực rỡ tươi tắn.
Lục Trình Thiên vẫn chưa động tay đến, Đan Diễn Vy đã lột trần trụi, hơi thở gấp gáp nặng nề của thể hiện rõ khả năng nhẫn nhịn của cô đáng sợ như thế nào.
“Trình à, em khó chịu quá, mau cứu em.” Đan Diễn Vy một giây cũng không đợi được nữa, từ đáy lòng tuôn lên một cơn sóng nóng hổi, dường như đang muốn đốt cháy cô đến cùng, đó là cái thứ khao khát khó để diễn tả được, mỗi một tế bào trong cơ thế đều đang nói với cô, cô cần người đàn ông trước mắt.
Con mắt u tối của Lục Trình Thiên vì hành động nóng bỏng của cô mà trở nên sốt ruột, giọt mồ hôi đã ngưng đọng trên trán anh từ từ chảy xuống, anh cũng không hơn Đan Diễn Vy là bao, nhưng lại cố chấp không cho cô được sảng khoái.
Giọng nói khàn khàn không nhanh không chậm hỏi: “Đan Diễn Vy, cô nói với tôi, cô có phát sinh quan hệ gì với Hà Cảnh Quân không.”
Đã trong tình thế này, anh ta còn tâm trạng hỏi cô việc ấy? Đan Diễn Vy thực sự rất muốn lay cánh tay anh, hỏi anh ta xem có phải đầu óc có vấn đề không, đúng, cô vẫn còn lý trí không sai, nhưng cơ thể thì không còn nữa.
Cô cũng không biết tại sao bản thân đột nhiên từ thánh nữ biến thành dâm nữ như thế, nhưng cái kiểu kích động như thế này cô khống chế không nổi.
Ai bắt cô là một kẻ có chết cũng cần đến thể diện chứ, cô còn nhớ lần trước trên điện thoại ngang nhiên nói với anh ta, Cảnh Quân đối với cô dịu dàng như thế nào, tuy rằng là giả dối, nhưng lời đã buông ra mất rồi.
Bây giờ nếu như gật đầu xác nhận, không phải tự vả vào mặt mình sao, sau này trước mặt Lục Trình Thiên cô còn dám ngẩng đầu lên không?
Đan Diễn Vy giả chết, trên mặt dù sao cũng đã đỏ rồi, đỏ thêm chút nữa Lục Trình Thiên cũng nhìn không ra, dứt khoát nhắm mắt lại, tim lạnh băng, anh ta không cho, cô tự mình làm.
Đáng tiếc Lục Trình Thiên trước khi nhận được đáp án sẽ không cho cô toại nguyện, sau cùng vẫn không ai chịu đến bước cuối cùng.
“Muốn tôi, thì phải trả lời .” Lục Trình Thiên giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.
Đan Diễn Vy sắp bị Lục Trình Thiên làm cho suy sụp, cơ thể vừa nóng vừa khó chịu, cô thật sự mất mặt muốn chết rồi.
Cô không tài nào giả vờ thêm được nữa, cắn răng thở dốc hỏi: “Đồ khốn, anh có làm nổi không, không được đổi người.”
Cô không thể chịu nổi sự dày vò không thuộc về mình này nữa, người đần độn cũng biết , cô ở đây đang bị oan, nhất định ly rượu kia có vấn đề, cái người tên Mão đó quả nhiên có ý xấu, chỉ là cô không ngờ tới anh ta còn có thủ đoạn này.
“Tôi có làm được hay không, cô không phải sớm rõ rồi sao, tôi bảo rồi cô sẽ phải hối hận vì đã nói ra câu đó.”
“Lục Trình Thiên, anh cút đi cho tôi.” Đan Diễn Vy thật sự tức đến nỗi sắp xuất huyết não, cô thà để bản thân nổ tung lên, cũng không muốn anh ta toại nguyện.
Vô liêm sỉ, dám dùng cách này để chi phối cô.
Lục Trình Thiên làm sao có thể thả cô ra, hơn nữa trong thời khắc quan trọng như thế này, anh có cách của anh để khiến cô mở miệng nói.
“ Có nói không.” Lục Trình Thiên rõ ràng đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, nhưng vẫn muốn ép Đan Diễn Vy nói ra, có thể thấy một người đàn ông có sức chịu đựng tốt là một sự tồn tại đáng sợ đến nhường nào.
Anh vẫn luẩn quẩn ở bên ngoài, chỉ là không tiếp tục tiến sâu hơn.