CHƯƠNG 328: ĐỀU LÀ TẠI CÔ
Khi Hà Cảnh Quân đuổi tới bệnh viện thì nhìn thấy bóng dáng Đan Diễn Vy nhỏ bé ngồi sụp trên đất, nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, hai tay đan vào nhau đặt ở trước ngực cầu nguyện.
Vết máu trên mặt đất đã sớm đông lại thành màu đỏ thẫm, ngón chân cái để trần bị gập lại, mỗi vết thương đều rất đáng sợ.
Trong khoảnh khắc đó, Hà Cảnh Quân cảm giác tim mình sắp ngừng đập rồi, anh thậm chí còn không dám tới gần bên cạnh cô, anh sợ nếu chạm vào thì thân hình vốn lung lay sắp đổ đó sẽ cứ như vậy mà tan biến.
“Vy Vy, không sao rồi, đừng sợ, còn có anh ở bên cạnh em.” Hà Cảnh Quân đưa tay nhẹ nhàng kéo cô ôm vào ngực, đồng tử trắng vằn lên tia máu, nghe thấy tiếng thở hổn hển yếu ớt của cô, anh ôm cô mà hai tay run rẩy.
May mà, may mà cô vẫn còn sống.
Sau khi được thuộc hạ báo tin, anh lập tức vứt lại tất cả công việc, giẫm chân ga xe lao đi, vượt ít nhất mười đèn đỏ, không quan tâm phía sau có cảnh sát giao thông đuổi theo hay không, đến bệnh viện thì trực tiếp bỏ xe lại.
Vào bệnh viện, anh căn bản không cần hỏi người nào, chỉ cần theo vết máu trên mặt đất là có thể tìm được bóng dáng cô, nhìn vết máu trên đất, lần đầu tiên một người dịu dàng nho nhã như anh có xúc động muốn giết người.
Đan Diễn Vy dường như không có cảm giác với vòng ôm của Hà Cảnh Quân, đôi mắt hạnh bình thường vẫn tỏa ánh sáng ngời rực rỡ lúc này hoàn toàn không có tiêu cự, như nhìn xuyên qua người đàn ông trước mặt, giọng nói khàn khàn giống như người cao tuổi, trong bi thương có vẻ bất lực.
“Du Du, Du Du, nó ở đó, nó ở đó…”
Hà Cảnh Quân liếc nhìn đèn đỏ trên cửa chính phòng cấp cứu, khẽ trả lời: “Du Du vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, sắp ra rồi, Vy Vy em đừng như vậy, để anh đưa em đi xử lý vết thương đã.”
“Không, em không muốn, em không muốn đi đâu cả, em muốn ở đây chờ nó ra.” Đan Diễn Vy đưa tay giữ chặt lấy ống tay áo Hà Cảnh Quân, đôi mắt trong trẻo hiện đầy nỗi sợ hãi, bất an, giống như chỉ cần cô buông lỏng tay, thì Du Du sẽ biến mất.
Không biết Đan Diễn Vy đã ngồi ở đây bao lâu rồi, vừa khẽ động, cả bắp đùi run lên, nếu không nhờ Hà Cảnh Quân đỡ lấy thì cô đã ngã bệt lại rồi, dù vậy, cô cũng không buông Hà Cảnh Quân ra.
“Cảnh Quân, Du Du sẽ không sao đúng không, nó sẽ không có chuyện gì đâu, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa đến bốn tuổi, tại sao lại gặp phải những đau khổ này, đều tại em, đều tại em.”
Đan Diễn Vy chợt buông áo Hà Cảnh Quân ra, bàn tay không bị thương liên tiếp tát mạnh lên mặt mình, miệng không ngừng lẩm bẩm tự trách: “Đều tại em, nếu không phải em thì Du Du cũng không phải chịu tội như thế này.”
Hà Cảnh Quân muốn ngăn cản nhưng không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đan Diễn Vy đỏ một mảng lớn, khi cô định tiếp tục hành hạ bản thân, anh vội kéo cả người cô ôm vào trong lòng, ánh mắt thương xót.
“Vy Vy đừng tổn thương bản thân như vậy, đây không phải lỗi của em, đừng đổ hết mọi chuyện lên đầu mình.”
“Là em, là lỗi của em…” Đan Diễn Vy cuối cùng chỉ còn biết nghẹn ngào, áy náy tự trách giống như một tấm lưới khổng lồ trùm lấy cô, cô càng giãy dụa thì lưới kia càng thít chặt, cuối cùng chặt đến mức cô sắp không thở nổi.
“Nếu như không vì em không chú ý khi mang thai thì nó cũng sẽ không bị sinh non, không bị bệnh tim, chờ mãi mới đến lúc con có cơ hội sống lại, nhưng vì em thất bại, suýt chút nữa thì nó không tỉnh lại được, lần này cũng giống như vậy.”
“Nó có khát vọng được giống như đứa trẻ bình thường, được tự do chạy nhảy dưới ánh mặt trời, được chơi hết mình mà không sợ quá mệt mỏi, cơ thể không chịu được, tất cả đều là lỗi của em.”
Vu Tư Tư từ cách đó không xa chạy tới, nghe thấy Đan Diễn Vy tự trách, cô không kìm được hai mắt đỏ lên, cô đá mạnh vào chân tường, ngửa đầu ép nước mắt ngược vào trong.
Cô biết giờ có đi tới đó cũng chỉ là dư thừa, có an ủi nhiều nữa cũng không có tác dụng. Kẻ cầm đầu cũng đã bỏ trốn mất dạng, có lẽ đến khi họ tìm được thì người phụ nữ đó cũng sẽ không thừa nhận.
Mà Vy Vy và Du Du lại phải gánh chịu tất cả hậu quả này, Vu Tư Tư không thể tưởng tượng được nếu Du Du xảy ra chuyện thật thì Đan Diễn Vy sẽ như thế nào, khả năng vô cùng lớn là cô ấy sẽ đi theo Du Du.
Cô biết Du Du là động lực sống duy nhất của Vy Vy, tất nhiên Vũ Thư đáng hận, chết nghìn lần cũng đáng, nhưng một người đàn ông khác cũng phải chịu tám mươi phần trăm trách nhiệm.
Nếu không phải vì anh ta, Vũ Thư cũng sẽ không tìm tới Vy Vy, không thể nào để trong khi Vy Vy lâm vào vực sâu đau khổ không thể tự thoát ra được còn Lục Trình Thiên lại được ung dung tự tại.
Sự tức giận lập tức bùng lên trong mắt Vu Tư Tư, mặc kệ là vì bạn, hay là vì Du Du vẫn còn đang phải cấp cứu trong phòng phẫu thuật, lần này ai cũng không thể khuyên được cô.
Vu Tư Tư liếc nhìn một lần nữa rồi dứt khoát quay người chạy đi tìm người nào đó để tính sổ.
Hà Cảnh Quân nhìn thấy Vu Tư Tư rời đi, nhưng trước mắt anh còn phải trấn an cảm xúc của Vy Vy, anh dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô: “Vy Vy đây không phải lỗi của em, chúng ta đều biết em đã vất vả thế nào, chắc chắn Du Du hiểu được tình yêu của em dành cho nó, nó luôn là một đứa trẻ kiên cường.”
Nước mắt Đan Diễn Vy tuôn ào ào, trái tim cô tràn ngập tự trách, nên nghe không lọt lời nào của anh.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, một bác sĩ từ bên trong đi ra, vẻ mặt mệt mỏi nhìn bên ngoài: “Người nhà bệnh nhân đâu?”
Vừa thấy cửa mở, Đan Diễn Vy đã muốn đứng lên, nhưng vì cô ngồi xổm trên mặt đất quá lâu, đột nhiên, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa lại sụp xuống, may mà có Hà Cảnh Quân đỡ cô.
Dù thế, cũng phải mấy giây sau, cô mới nhìn rõ xung quanh, chân trần lảo đảo nghiêng ngả đi tới, vội vã nắm lấy tay bác sĩ hỏi: “Bác sĩ tôi là người nhà, con tôi thế nào rồi, nó không sao chứ, có phải nó không sao rồi không?”
Bác sĩ cảm thấy cánh tay tê rần, phẫu thuật liên tục mấy giờ, vốn đã rất mệt mỏi, giờ lại bị người ta tóm lấy thế này, trong lòng cảm thấy mất hết kiên nhẫn, muốn quát lớn, nhưng liếc nhìn thì thấy người phụ nữ chân trần đứng trước mặt, trên mu bàn chân vẫn còn đọng lại vết máu.
Còn một tay cô đang quấn băng vải, ông bất đắc dĩ thở dài nói: “Người nhà bệnh nhân không nên kích động, đứa bé tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn cần quan sát thêm.”
“Cần quan sát thêm? Sao lại phải quan sát thêm, bác sĩ có phải nó không sao hay không, bác sĩ xin ông nhất định hãy cứu lấy con tôi.” Giờ đây, đầu óc Đan Diễn Vy căn bản không thể nghĩ được gì, chỉ biết là còn cần quan sát them có phải là vẫn chưa thực sự hết nguy hiểm đến tính mạng không?
Hà Cảnh Quân nhìn vẻ mặt bác sĩ thể hiện bị đau, trấn an nói: “Vy Vy, trước tiên em hãy buông tay ra, để bác sĩ từ từ giải thích cho em.”
Lúc này, hình như Đan Diễn Vy mới phản ứng lại, cô vội buông tay ra, áy náy: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bác sĩ.”