CHƯƠNG 219: ĐỨA TRẺ CÓ IQ VƯỢT TRỘI
Lúc đó Vu Tư Tư đã chấn động. Nhóc à, cháu đừng thông minh như vậy được không, cô sẽ cảm thấy IQ của mình còn không bằng một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi đấy.
Cô ấy thật sự có cảm giác mình quá thất bại: “Bảo bối, cháu biết thật rồi.”
Có một câu nói thế nào nhỉ, nhóc con, có đúng với cháu hay không thì dì chẳng biết, nhưng chắc chắn định là đúng với dì rồi.
Không cần nói cũng biết, đứng đầu trong lòng Vy Vy nhất định là Du Du, chỉ cần Du Du đồng ý thì Vy Vy nhất định sẽ suy nghĩ.
“Cháu thấy chú Hà thế nào?”
“Chỉ vậy thôi, cháu không mấy tiếp xúc.” Du Du chẳng hề để ý nói.
Bánh bao nhỏ kiêu ngạo này… Trái tim độc ác muốn bẻ hoa bứt cành của Vu Tư Tư đã bắt đầu rục rịch, nghĩ tới lời mình đã hứa với bé, cô ấy không thể làm gì khác hơn là cố nén kích động muốn nhéo bé: “Không có gì, thời gian còn dài, bảo bối có thể từ từ xem.”
“Cháu thấy, dù thế nào thì chú ấy chắc hẳn cũng tốt hơn kẻ phụ tình kia một chút.” Cho dù Du Du không muốn thừa nhận nhưng sau thời gian chung đụng không lâu lắm, bé đã phân biệt ra được tình cảm của ai là chân thành, của ai là dối trá.
Chú Hà kia đối xử với bé thật sự không tệ lắm, không giống với cố tỏ ra tốt với mình để lấy lòng mẹ, cho nên trong lòng bé cũng rất xoắn xuýt.
Ba quá tệ hại mà chú lại quá tốt, hình như chú thích hợp với mẹ hơn.
Trong phòng bệnh, một lớn một nhỏ thảo luận vô cùng hăng hái.
Đan Diễn Vy cầm điện thoại đi tới lối đi an toàn, trên đó sáng lên cái tên mà cô lưu riêng cho Lục Trình Thiên. Bàn tay cô xoay chốt cửa mở ra cũng đang run rẩy, ánh đèn lóe lên trên màn hình làm cô chói mắt.
Cô biết mình không có cách nào trốn tránh nên vẫn hít sâu một hơi và ấn nút nghe máy.
Cô cố làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh, không để ý một chút, nói: “Alo….”
“Đan Diễn Vy, có phải em đã quên mất nghĩa vụ của mình không hả?” Buổi chiều, sau khi Lục Trình Thiên tức giận đi về, anh nghĩ lại thì cảm thấy không đúng. Đan Diễn Vy cũng không phải là một người phụ nữ hám giàu như vậy. Nếu cô thật sự thích tiền, bốn năm qua cô có rất nhiều cơ hội để mở miệng nói với mình rồi.
Buổi chiều anh bị cô chọc cho quá tức giận nên không chú ý tới chi tiết này, nhưng cô chắc chắn là đang cần tiền.
Liên tưởng đến cô có khả năng che giấu bí mật, anh cảm thấy đã đến lúc mình nên tìm hiểu xem cái bí mật lớn động trời của cô rốt cuộc là gì rồi.
“Lục Trình Thiên, trên toàn thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, sao anh cứ nhất định phải chọn tôi chứ? Anh giàu như vậy, anh muốn tìm phụ nữ kiểu nào mà chẳng được.” Vì sao anh cứ nhất định phải ép cho cô đau khổ thế này?
Đan Diễn Vy vẫn không thể hoàn toàn không để ý được, nghĩ đến hai người không có tình cảm lại lên giường làm chuyện đó, vậy có khác gì động vật đâu chứ?
Giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên lộ ra áp lực không cho phép người khác được nghi ngờ: “Quen.”
“Lục Trình Thiên, tôi không phải là đồ chơi của anh, nếu anh cần phụ nữ thì đi mà tìm Cảnh Thi đi, nếu không bên ngoài còn nhiều phụ nữ đang chờ anh lựa chọn đấy.” Sự bình tĩnh mà Đan Diễn Vy liều mạng giữ lấy lại biến mất chỉ vì một câu nói hờ hững của anh.
Bởi vì quen cơ thể của cô nên không muốn tìm người khác thay thế, hay chỉ cảm thấy dùng cô tương đối thuận lợi? Vì sao trái tim cô đã gần như tê dại lại vẫn cảm giác như một nỗi đau đang lan truyền ra khắp cơ thể, không một chỗ nào lành lặn cả.
Anh lại độc ác như vậy, nhẫn tâm muốn làm cho cô hoàn toàn tổn thương mới bằng lòng bỏ qua.
Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hai người. Cho dù Lục Trình Thiên không mở miệng nhưng Đan Diễn Vy vẫn có thể cảm giác được lúc này anh tức giận tới mức nào. Anh có tư cách gì mà tức giận chứ? Không phải người nên tức giận là cô sao?
Cho dù cô tức giận gần chết, nhưng cánh tay cuối cùng nắm véo mạnh vào bắp chân. Vì để cho mình rời đi thuận lợi hơn, Đan Diễn Vy vẫn hạ thấp giọng, kèm theo chút cầu xin nói: “Lục Trình Thiên, tôi cầu xin anh, mong anh hãy buông tha cho tôi được không?”
Cô thật sự quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức chẳng còn chút sức lực nào để giãy giụa được nữa.
Buông tha cho cô, để cho cô và Hà Cảnh Quân được sống hạnh phục bên nhau à? Đừng có mơ. Trong mắt Lục Trình Thiên lóe lên dấu hiệu của sự nguy hiểm, giọng nói trầm lắng trở nên nặng nề, lạnh lùng nói: “Đan Diễn Vy, sau khi em lấy đi số tiền đó, em đã không có tư cách nói điều kiện với tôi rồi.”
Đan Diễn Vy kích động muốn gào hét với Lục Trình Thiên, muốn đáp lại anh một câu, tôi trả hết tiền lại cho anh, về sau hai chúng ta không ai nợ ai nữa. Nhưng một xu lại làm khó anh hùng hảo hán chứ đừng nói là Du Du vẫn đang chờ dùng số tiền này để làm thuật thuật.
Cô có kiêu ngạo tới mấy cũng phải cúi đầu trước hiện thực, trong miệng đầy cay đắng, ngay cả giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Lục Trình Thiên, coi như tôi nợ anh được không? Khi nào tôi có tiền, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho anh.”
Lục Trình Thiên nghe được giọng nói gần như cầu xin của Đan Diễn Vy, trái tim anh đau như dao cắt khiến anh phải nhíu mày. Anh không nghĩ ra vì sao Đan Diễn Vy lại cần khoản tiền lớn như vậy.
Bọn họ ở cùng nhau bốn năm, từ trước đến nay anh chưa từng bạc đãi cô, cũng chưa từng nghe nói cô có chuyện gì khó xử. Lẽ nào không phải là cô cần số tiền này mà là người khác à?
“Đan Diễn Vy, nếu em thật sự muốn không nợ tôi thì chỉ cần trả lời tôi một vấn đề thôi.” Lần đầu tiên anh nóng lòng muốn có được một đáp án.
Đan Diễn Vy nắm lấy điện thoại, cảm giác hơi thở cũng lạnh đi, giọng khàn khàn nói: “Anh nói đi.”
“Em rốt cuộc dùng số tiền này cho ai?” Đây cũng là lần cuối cùng Lục Trình Thiên cho Đan Diễn Vy có cơ hội được thẳng thắn, bất kể đáp án là gì, chỉ cần cô bằng lòng nói thì anh tuyệt đối có thể bỏ qua chuyện cũ, thậm chí nếu cần, anh còn có thể ra tay giúp đỡ.
Nhưng Đan Diễn Vy thà nhận lấy điều kiện sỉ nhục của anh cũng không muốn nói ra lý do của cô.
“Lục Trình Thiên, tôi đồng ý yêu cầu của anh.”
Ánh mắt Lục Trình Thiên lập tức lạnh xuống đến mức có thể đóng băng rồi, trái tim cũng dần dần trở nên cứng rắn và nặng nề, giọng nói lạnh lẽo giống như ma quỷ bò ra từ trong địa ngục, làm cho trái tim Đan Diễn Vy khẽ bị run rẩy.
“Được lắm, Đan Diễn Vy đây là em tự nói đây. Bây giờ em lập tức trở về đây.”
Chẳng phải cô thà hầu hạ mình cũng không muốn nói ra sao? Vậy anh sẽ giúp cho sự ‘vĩ đại’ của cô.
Đan Diễn Vy cầm điện thoại đã cúp máy mà che trái tim đang đau sớn muốn chết, đôi môi mọng hơi nhếch lên, cố hít thở lấy không khí trong lành giống như chỉ một giây nữa thôi là cô sẽ ngất đi vì ngạt thở vậy.
Cô không thể ngã ở đây được, lại không phải quan hệ thôi sao, không có gì đáng lo đâu. Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên, hơn nữa bản lĩnh của Lục Trình Thiên không tệ cô cũng đâu có tính là chịu thiệt chứ?
Cho dù khó có thể tiếp nhận đi nữa thì cô cứ coi như mình bị chó gặm một cái rồi quên đi.
Đan Diễn Vy cố xây dựng tâm lý cho mình trong thời gian dài, giơ tay lau mạnh những giọt nước mắt bên khóe mắt và có nhéo mạnh vào bắp đùi của mình, làm cho mình nâng cao tinh thần lên gấp mười nghìn lần để thoát khỏi trạng thái chẳng còn tha thiết gì với cuộc sống nữa.
Cô trở lại phòng bệnh, gương mặt lại mỉm cười nói: “Du Du, xin lỗi con, mẹ có chút việc phải ra ngoài nên tạm thời dì sẽ ở lại với con nhé!”
Du Du dường như không biết Đan Diễn Vy muốn đi đâu, giọng trẻ con non nớt đầy ngoan ngoãn nói: “Vâng, mẹ ạ, không có việc gì đâu, con sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ về.”
Vu Tư Tư bị gọi tên cũng không thể không ở lại. Đương nhiên cô ấy chẳng bận chuyện gì, chỉ lo lắng dùng ánh mắt dò hỏi liếc nhìn cô.
Tình huống gì vậy? Cứ thế liền đi à?