Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 222 MỘT ĐÊM KINH HOÀNG

“Liếm em.”

Giọng nói khàn khàn trầm lắng của người đàn ông khẽ truyền đến từ dưới thân cô.

Trên mặt Đan Diễn Vi nóng như lửa đốt, Lục Trình Thiên chết tiệt này thế mà lại đem lời nói khiêu dâm nói một cách thản nhiên như thế, đương nhiên cô biết anh đang làm gì, ý cô muốn hỏi anh là vì sao lại làm như vậy cơ.

“Anh đến đây nhanh lên!”

Còn muốn giữ hình tượng nữa không, từ trước cho tới bây giờ anh ấy chưa từng chơi đùa kiểu này luôn có chừng mực, quan trọng nhất là cô còn chưa tắm, trên người đầy mồ hôi khi chạy đến đây, tuy rằng mùa hè mỗi ngày đều tắm rửa, nhưng mà vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Không, không, cô đang nghĩ gì chứ, chẳng lẽ tắm rửa rồi thì có thể để cho anh muốn làm gì thì làm?

Đan Diễn Vi thật muốn mắng mình một câu đầu cô có phải bị sét đánh rồi hay không, làm sao lại không bình thường giống Lục Trình Thiên thế.

Lục Trình Thiên không để lời cô nói vào lòng, anh muốn làm gì thì tiếp tục làm như thế, hai bàn tay to giữ chặt lấy đùi cô, làm cô không thoát được, không cho cô tùy ý vặn vẹo, đầu lưỡi mềm mại hướng vào huyệt động mê người của cô dần dần đi xuống dưới.

Cô gái nhỏ ở dưới thân không ngừng run rẩy nhích qua nhích lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há ra, giống như một con cá vừa rời khỏi biển rộng, theo nhịp hô hấp của cô, hai ngọn núi cao ngất trước ngực phập phồng lên xuống, giống như từng tầng sóng biển, làm mắt anh chìm vào trong đó.

“Lục Trình Thiên, anh, anh mau thả em ra.” Đan Diễn Vi không còn chút sức nào nói, trên ngực giống như có vô số con kiến nhỏ đang bò, dòng điện tê dại đến tận xương lan truyền khắp toàn thân, bởi vì không nhìn rõ nên cảm giác càng trở nên mẫn cảm.

Cô có thể cảm giác được đàu lưỡi nóng bỏng của Lục Trình Thiên quét qua quét lại quanh huyệt động thế nào, lại đùa giỡn nụ hoa của cô ra sao, không thể không thừa nhận đó là cực hạn khoái cảm mà cô chưa bao giờ trải qua.

Bốn năm nay, Lục Trình Thiên cũng không phải chưa từng nghĩ tới làm vậy đối với cô, nhưng mỗi lần đều bị cô lấy các loại lý do né tránh, hoặc là ngại ngùng đáp lại cho qua.

Không biết hôm nay Lục Trình Thiên có phải động kinh hay không, thế mà lại không quan tâm đến cảm nhận của cô làm những động tác quá mức như vậy.

Không đợi cô tiếp tục chìm trong say mê đó, câu nói Lục Trình Thiên giống như một chậu nước lạnh làm cho tất cả ý loạn tình mê của cô tan thành mây khói, thậm chí sau lưng cô cũng không tự giác toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Chỗ này của em bị thương khi nào vậy. . . . . . .”

Đan Diễn Vi không biết lấy đâu ra sức lực, thừa dịp Lục Trình Thiên đang thất thần, mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay đang giam cầm cô, tất cả lý trí cũng trở lại, cô nắm chặt lấy chăn mỏng, đè xuống cơn xúc động muốn hét lên chói tai, giả vờ không thèm để ý trả lời.

“Vết thương nào cơ, không phải anh nhìn lầm rồi chứ, em chỉ có một vết bỏng chỗ đùi thôi.”

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì bại lộ vết mổ do cô sinh Du Du, cô thật sự quá bất cẩn rồi.

Nửa người rắn chắc phía trên của Lục Trình Thiên dần dần cứng lại, đôi mày rậm vô tình nhăn lại, vị trí mà đầu lưỡi anh chạm tới rõ ràng là huyệt động mê người của cô, làm sao lại là trên đùi được, tuy rằng chạm phải không nhiều lắm, nhưng mà bộ phận mẫn cảm như vậy, làm sao có khả năng có sẹo.

“Em bị bỏng trên đùi khi nào mà anh không biết vậy, Đan Diễn Vi có phải em đang giấu anh điều gì không.”

Đan Diễn Vi bị Lục Trình Thiên dọa thiếu chút nữa hồn phi phách tán, chăn mỏng trong tay cô cũng bị cô làm ướt một mảnh nhỏ, nhưng mà cô cũng không dám buông lỏng chút nào cả, tức giận, mê loạn, hiện tại tất cả chỉ còn lại sợ hãi cùng hồi hộp.

Đã kiên trì đến bước này, cô tuyệt đối không thể để Lục Trình Thiên biết đến sự tồn tại của Du Du, “Lục Trình Thiên, em không biết anh đang nói cái gì, hiện tại trong phòng không bật đèn, anh có thể cam đoan bản thân không nhìn nhầm chứ?”

Lời của Đan Diễn Vi không phải không có lý, Lục Trình Thiên đích xác không thể bảo đảm nơi mình chạm tới có phải vị trí mẫn cảm kia hay không, chỉ là hình như phản ứng của Đan Diễn Vi có chút dị thường: “Bật đèn chứng minh.”

Nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lục Trình Thiên, trong lòng Đan Diễn Vi réo lên hồi chuông báo động, tuyệt đối không thể để anh bật đèn, cũng may phòng trọ nhỏ này là địa bàn của cô, bố cục trong phòng cô đều rõ ràng.

Cô cũng không quan tâm Lục Trình Thiên sẽ nghĩ thế nào, một lòng muốn chạy trốn, một bên quấn chăn giả vờ bình tĩnh xuống giường, một bên làm bộ tức giận nói: “Lục Trình Thiên anh nên biết hiện tại em không phải nô lệ của anh, không nhất thiết phải cho anh kiểm tra vị trí kia, anh thật sự điên rồi.”

Vừa nói Đan Diễn Vi vừa mở tủ quần áo ra, động tác nhanh chóng tìm kiếm lôi ra quần áo lót, cũng không để ý Lục Trình Thiên có nhìn thấy hay không trực tiếp mặc lên người, rồi lại lấy bừa một chiếc váy ra, chui đầu vào.

Tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Lục Trình Thiên miễn cưỡng có thể thấy rõ hành động của Đan Diễn Vi, chỉ qua vài phút cô đã ăn mặc chỉnh tề, bộ dáng vội vàng này càng để anh thêm xác định ý nghĩ trong lòng.

Âm thanh khàn khàn từ từ khôi phục lại ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng: “Đan Diễn Vi, em trốn không thoát đâu.”

Trong lòng Đan Diễn Vi vang lộp bộp, dáng người mảnh khảnh dán chặt cửa tủ, qua ánh trăng mông lung, nhìn người đàn ông giống như thiên thần kia, thấy rõ anh đang từng bước một tới gần chính mình.

Mỗi bước đến gần, cô đều cảm thấy hô hấp như bị người khác chế trụ, trái tim trong ngực nhảy lên bang bang, giống như chỉ cần cô mở miệng là có thể chạy ra khỏi lồng ngực.

Giọng cô run run rẩy rẩy nói: “Lục Trình Thiên anh đừng đến đây, em không còn gì để nói với anh, em cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh và Vũ Thư nữa, em chỉ cần một con đường sống thôi.”

Một đường để cô và Du Du sống, chỉ vậy thôi.

Bước chân Lục Trình Thiên bỗng ngừng lại, trong lòng bởi vì giọng nói đau thương cầu xin của cô, giống như bị người ta đánh một quyền, trái tim buồn bã đau đớn, chẳng lẽ cô muốn nhanh chóng rời khỏi mình như vậy để cùng Hà Cảnh Quân bên nhau.

Bốn năm nay, dù là vẫn đề tiền tài hay là vật chất, anh chưa từng cảm thấy bạc đãi cô chỗ nào cả, buồn cười chính là, anh còn chưa nói chấm dứt, cô gái này đã khẩn cấp muốn lao vào lòng người đàn ông khác.

Nhưng, từ khi nào thì cô có quyền lên tiếng trong trò chơi này, nếu anh không gật đầu nói chấm dứt, cô không có quyền cự tuyệt.

“Đường sống phải không.”

Đan Diễn Vi nghe tiếng anh nỉ non giống như tự hỏi, sau lưng đang cứng nhắc không tự giác liền căng thẳng, cô không cảm nhận được Lục Trình Thiên thiện tâm buông tha cho cô, người đàn ông này có thù tất báo thế nào, bốn năm nay cô thấy nhiều rồi.

“Lục Trình Thiên coi như em cầu xin anh.”

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô mở miệng cầu anh, mỗi một lần cầu xin anh đều là muốn rời khỏi người anh, bày ra dáng vẻ kiên trì như vậy căn bản không giống bộ dáng cô vợ nhỏ ẩn nhẫn mà cô thể hiện trước mặt Vũ Thư.

Hoặc là tính cách như vậy mới chân chính là Đan Diễn Vi dưới vỏ bọc nhu nhược mang theo vẻ quật cường mà chính cô cũng không nhận ra.

Khi nói chuyện, Lục Trình Thiên đã tới trước mặt cô, trong ánh mắt hoảng hốt của cô, bộ dáng bức người chậm rãi cúi xuống, tựa vào bên tai cô,tiếng nói trầm thấp hiếm khi ôn nhu, rồi lại tàn nhẫn đến cực điểm: “Đan Diễn Vi trong trò chơi này, em còn chưa có tư cách nói chấm dứt.”

Đan Diễn Vi đồng tử chợt nhíu chặt, một đôi mắt dâng lên đầy hơi nước, giống như chỉ một giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.

Trong mắt anh, hai người sớm chiều ở chung bốn năm nay, chỉ là trò chơi như lời anh nói có cũng được mà không có cũng được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK