CHƯƠNG 474: BẾN TÀU NGƯ NHÂN
Bởi vì những lời Thẩm Thành Đăng nói, trong nháy mắt những vướng mắc cùng với do dự của Thẩm Thất Thất biến mất hầu như không còn, lắc đầu nói: “Không phải tôi không muốn nói cho anh biết, chỉ là tôi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, anh trai anh ấy…Lời anh ấy nói làm tôi không thể tìm được đầu mối.”
Thẩm Thành Đăng rửa tai lắng nghe.
Thẩm Thất Thất đem những lời Thẩm Lãng vừa mới nói cho cô nhanh chóng kể lại một lần.
Cuối cùng nhìn Thẩm Thành Đăng cầu xin: “Anh nói xem, những thứ anh ấy nói này này đều là thật sao? Chẳng lẽ nhà họ Thẩm chúng ta thật sự lăn lộn…hắc đạo?”
Đôi mắt Thẩm Thành Đăng khẽ lướt qua mặt Thẩm Thất Thất, trong lòng cảm khái.
“Thất Thất, thật ra có đôi khi tôi rất hâm mộ cô.” Anh ta nói lời từ tận đáy lòng.
Thẩm Thất Thất há mồm, khó hiểu ngờ vực.
Sau đó, cô nghe thấy anh ta nói: “Người thuần khiết nhất trong nhà họ Thẩm không biết những thứ dơ bẩn này, chỉ có mình cô.”
Giống như sấm sét giữa trời quang đánh xuống, làm tan vỡ hết cầu mong may mắn trong lòng cô.
Thẩm Thành Đăng để lại không gian riêng cho cô tự mình suy ngẫm.
Đến nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Lục Trình Thiên.
“Bến tàu Ngư Nhân, dự tính thời gian hoàn thành trao đổi, mười hai giờ ba mươi, lần nhứ thất trao đổi tại nhà kho ở chỗ giao nhau giữa đường Duyên Hà và đường Hoa Viên.” Bỏ lại một câu như vậy, rồi cúp điện thoại.
Khóe miệng Lục Trình Thiên khẽ nở nụ cười.
Quả nhiên Thẩm Thành Đăng rất đáng tin!
Xe khởi động đi về phía bến tàu Ngư Nhân.
Cùng lúc đó, Lục Nhĩ cũng thuận lợi lấy được đồ đi về phía bến tàu Ngư Nhân.
Thẩm Lãng sắp xếp địa điểm giao nhận hàng cho anh ta chính là tại bến tàu Ngư Nhân, hôm nay chỉ cần anh ta giao cho Thẩm Lãng sổ ghi chép của Vũ Thiên Dương, Thẩm Lãng sẽ trực tiếp sắp xếp người đưa anh ta theo nhân viên trên thuyền chở hàng ra biển, rời khỏi thành phố này.
Còn Vũ Thư, coi như quà tặng anh ta tặng cho Lục Trình Thiên vì chưa báo thù được.
Đáng tiếc, nếu như thời gian cho phép, anh ta còn muốn đưa cả con trai Lục Trình Thiên và Đan Diễn Vy nữa.
Hai mươi phút sau, Trương Tam xoa mồ hôi trên trán, nhìn đống hàng cuối cùng được bỏ vào xe, vô thức khẽ thở dài một hơi.
“Anh Trương, sắp xong rồi! Bên phía trao đổi cũng đã sắp xếp xong xuôi.” Một tên cấp dưới mang vẻ mặt tràn đầy sắc mặt vui mừng đến đây mở miệng nói với Trương Tam.
Vẻn vẹn chỉ có một đống hàng không nhiều lắm, nhưng muốn thuận lợi vượt qua kiểm tra, tất nhiên phải để lẫn vào bên trong hàng hóa của anh ta, vì vậy ở đây phải chuẩn bị cả vài chiếc xe tải.
Hàng hóa khai báo chính là khập khẩu đồ dùng hàng ngày.
Trương Tam gật đầu, không biết vì sao, trong lòng vẫn luôn có chút lo lắng không yên.
Nhưng mà nghĩ đến bọn họ đã chuẩn bị không ít đạn khói, lại yên tâm hơn một chút.
Trước khi đống hàng cuối cùng được chất lên xe thì Lục Nhĩ cũng đuổi tới đây.
“Từ lần trước gặp nhau đến giờ vẫn khỏe chứ Lục Nhĩ.” Trương Tam cười, anh ta đã nhận được tin từ Thẩm Lãng trước đó.
Lục Nhĩ không hề vui vẻ chút nào, nhìn quanh quẩn khắp nơi, khi thấy hàng hóa đang được gấp rút bốc xếp, trong lòng xẹt qua một tia bí hiểm, còn chưa kịp nghĩ ra điều gì, thì đã nhanh chóng tiêu tan hết.
Trong lúc lo sợ không yên, lại cố cứng rắn nói: “Lời Tổng Giám đốc Thẩm căn dặn anh còn nhớ rõ chứ, tôi lên chiếc thuyền nào để đi?”
“Chắc chắn đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, có điều đừng vội vàng, có nhiều thứ không phải một tay giao tiền một tay nhận hàng sao? Thứ đó đâu?” Trương Tam lạnh lùng cười.
Lục Nhĩ híp mắt, do dự một giây.
Cuối cùng, vẫn móc ra một quyển sổ không lớn từ trên người, thật sự quyển sổ chỉ nhỏ như lòng bàn tay, nhưng bên trên lại chứa rất nhiều thứ.
Trương Tam cầm lấy, mở ra xem qua hai trang, cười gật đầu: “Xong, anh bạn Lục Nhĩ, thật sự anh đã lập được công lớn.”
“Bớt nói linh tinh, thuyền!” Lục Nhĩ liếc mắt.
Trương Tam nói: “Ừ, là chiếc thuyền kia, con đường vận chuyển có thể băng qua hơn nửa nước H, đến lúc đó đi thẳng đến tận vùng cực nam, bảo đảm anh có đủ thời gian để rời khỏi, coi như muốn ra nước ngoài cũng không thành vấn đề, còn có cái này nữa, tiền gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, ông chủ cố ý dặn dò đấy, đừng nói chúng ta chưa đủ tình anh em nhé!”
Sắc mặt Lục Nhĩ tốt hơn nhiều.
Coi như Thẩm Lãng biết giữ lời.
Xe của Lục Trình Thiên dừng lại ở một chỗ rất tầm thường, đang đeo tai nghe trong tai.
“Anh, chúng ta đến rồi.”
“Thiên, tôi đến rôi!”
“Hành động!”
Ra lệnh một tiếng, người xung quanh không biết từ đâu xuất hiện, nhanh chóng xông lên, đánh cho không kịp trở tay.
Gần như chỉ mất vài giây, Trương Tam đã bị người khác chĩa súng vào.
Lục Nhĩ nhanh tay nhanh mắt, nhanh nhẹn nhảy lên trên thuyền.
Một tay Lục Trình Thiên đang cầm súng, bắn ra một phát, trúng ngay đầu gối.
Lục Nhĩ quỳ rạp xuống mép nước.
“Bắt lại!” Lục Trình Thiên híp mắt.
Người trên bến tàu trông thấy ban ngày ban mặt mà có lắm kẻ kiêu ngạo cầm súng như vậy, từng người đều bị dọa sợ.
Sắc mặt Trương Tam trắng bệch, quay đầu nhìn Lục Trình Thiên: “Mày….Mày muốn làm gì? Ban ngày ban mặt, chúng mày dám cướp hàng?”
“Kiểm tra!” Lục Trình Thiên không thèm nhìn anh ta một cái, Đường Kỳ Dũng và Kiều Chấn Ly đưa người đến bắt đầu kiểm tra hàng hóa.
Quá nhiều đồ đạc, mà người bọn họ mang đến có hạn, tất nhiên không thể nhanh chóng kiểm tra xong được.
Mười phút sau, có rất nhiều người thuộc đội cảnh sát đến đây giúp đớ, vì thế làm không ít người kinh hãi.
Tất nhiên Vũ Thiên Dương cũng ở trong số đó.
Trong lòng gióng trống khua chiêng sau đó uống một cốc trà, rồi Vũ Thiên Dương cười nhìn đồng nghiệp đang bàn tán hành động lớn này của cục cảnh sát, mắt híp lại không biết đang suy nghĩ gì.
Mà lúc này, Thẩm Lãng cũng đã nhận được tin tức.
“Tổng Giám đốc Thẩm, căn bản Lục Trình Thiên không quay về phòng làm việc, chỉ có trợ lý Lân Hoàng và một người của tòa án, chúng ta mất dấu rồi.” Người bên kia áy náy mở miệng, trong lòng đã chuẩn bị tốt sẽ bị ném xuống sông cho cá ăn.
Sắc mặt Thẩm Lãng phát ra hơi lạnh, trong lòng xẹt qua một tia dự cảm không tốt.
Một giây sau, Lý Tứ sốt ruột đi tới: “Ông chủ, đã xảy ra chuyện rồi, hàng hóa chỗ bến tàu kia đã bị tịch thu rồi.”
“Đồ ăn hại, đều là đồ ăn hại!” Thẩm Lãng cầm một chén nước chè lên ném về phía Lý Tứ, tức giận phát khùng lên.
Lý Tứ cũng không tránh né, trong nháy mắt trên trán đã hiện lên một mảnh máu.
“Ông chủ, phải làm sao bây giờ?” Anh ta há to miệng, mặc dù biết hiện tại anh ta đang nổi nóng, nhưng vẫn mở miệng nói.
Thẩm Lãng cố gắng giữ cho bản thân trầm tĩnh lại.
Không được!
Phải tỉnh táo, đây chỉ là một việc nhỏ thôi!
“Hiện tại lập tức liên hệ với người trong cục, để xem ồn ào đến mức nào, còn có … chỗ trống nào để cứu vãn được không, nếu thật sự không được…đành hi sinh Trương Tam.” Thẩm Lãng cắn răng nói.
Trong lòng Lý Tứ run lên, nhanh chóng cúi đầu, trả lời rõ ràng vang dội: “Vâng.”
“Còn có, nhanh chóng xóa hết tất cả dấu vết còn lại, cần phải để họ không tra ra được chúng ta, liên hệ với đoàn luật sư tốt nhất thành phố Cần An, đề phòng nhà họ Thẩm bị dính líu.”
Lý Tứ gật đầu, nghe lời rồi đi khỏi.
Chờ người đi khuất, Thẩm Lãng đấm mạnh một quyền lên trên mặt bàn.
“Lục Trình Thiên!”
Bỗng điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ.
Tâm trạng của Thẩm Lãng đang không tốt cho lắm, nhưng vẫn nghe máy.
Bên kia, một giọng nói đàn ông không nghe rõ là người nào truyền đến: “Thẩm Lãng, anh thật sự làm cho người ta thất vọng.”
Thẩm Lãng nhíu mày: “là ai?”
“A, tôi đoán hiện giờ Tổng Giám đốc Thẩm nhất định đang cầu mong không dính líu đến mình, chà chà…. Đáng tiếc!” Người gọi tới cảm thán một phen, rồi cúp điện thoại.
Thẩm Lãng trợn to mắt, nhìn điện thoại trong tay chằm chằm mất một lúc lâu, cuối cùng mới ném mạnh nó xuống, còn thấp giọng chửi thề!