CHƯƠNG 166: KHÔNG CHỈ ĐÁNG YÊU MÀ CÒN HIỂU CHUYỆN NỮA
Du Du nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lục Trình Thiên, cơ thể nhỏ khẽ run lên, mở miệng giòn giã kêu lên: “Chú lục, cháu là Pudding đây, chú còn nhớ rõ đứa bé đáng yêu vui tính là cháu không.”
Giọng nói của ba thật là đáng sợ, đừng nói là cãi nhau với mẹ nhé, khó trách khi nãy bé cảm thấy giọng điệu của mẹ không đúng.
Hừ hừ, bé gọi cuộc điện thoại này không sai mà.
Nhắc tới tên, trong đầu Lục Trình Thiên lập tức xuất hiện cái đầu xù đáng yêu của Du Du, không hiểu vì sao ý lạnh trong mắt cũng phai nhạt đi một chút: “Ừm, nhớ chứ, muộn thế này rồi sao vẫn chưa ngủ?”
Có lẽ bây giờ đã là mười giờ tối rồi nhỉ, không phải bé nên lên giường ngủ từ lâu rồi sao, nghĩ đến cha mẹ không có trách nhiệm của bé, trong lòng hơi mềm lại.
Nếu Lục Trình Thiên biết cha mẹ trong miệng anh còn có một người là mình, không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
“Ai, sao mà ngủ ngon được, mẹ khó chịu, ba cũng phớt lờ, hai người ngây thơ như vậy, làm đứa nhỏ như cháu cũng rất khó xử đấy.” Du Du trả lời lấp lửng, bé cũng đâu có tính là nói sai.
Chắc chắn mẹ đau lòng là vì ba, chắc chắn ba tức giận là vì mẹ, làm con của bọn họ không chỉ phải đáng yêu hiểu chuyện, còn phải thỉnh thoảng hòa giải tình cảm giữa ba mẹ nữa.
Thật sự là không dễ dàng mà.
“Cháu còn nhỏ, chuyện của người lớn cháu không cần xen vào.” Lục Trình Thiên đỗ xe ở một bên, rút một điếu thuốc từ trong hộp xe ra đặt bên miệng, châm lửa lên, khói thuốc khuếch tán trong xe từng chút một, tâm trạng bực dọc của anh cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Sao có thể là chuyện không liên quan đến cháu được, tình cảm của bọn họ không tốt không phải sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu sao.” Du Du đáng thương nói.
Đầu ngón tay kẹp thuốc lá của Lục Trình Thiên hơi dừng lại, anh hỏi: “Cần chú giúp không?”
Trước giờ anh không phải là thiện nam tín nữa gì, cũng không có cảm thông dư thừa gì đó, nhưng mà với đứa bé này, anh lại có kiên nhẫn một cách thần kỳ, thậm chí không muốn nhìn thấy bé không vui.
Đây là một loại thể nghiệm rất kỳ diệu, tuy anh vẫn chưa làm cha, nhưng anh cảm thấy có lẽ đây chính là cảm giác làm cha.
Cũng coi như anh có duyên với đứa nhỏ nghịch ngợm tinh quái này.
Lần đầu tiên, trong lòng Lục Trình Thiên có chút tò mò là ba mẹ thế nào có thể sinh ra một đứa bé thông minh hiểu chuyện như vậy.
“Còn không phải vì người ba vô tích sự kia của cháu chọc mẹ không vui sao.”
Du Du tiện thể quanh co lòng vòng mắng Lục Trình Thiên một câu, nghịch ngợm thè lưỡi tiếp tục nói: “Bên cạnh ba có một dì không rõ ràng, luôn bắt nạt mẹ cháu, mẹ lại ngại vì có chút quan hệ nên không thể xé rách mặt, bây giờ bọn họ ầm ĩ đến bế tắc thì phải làm sao đây.”
Những chuyện này đều là tin tức bé nghe trộm từ trong miệng dì.
Thì ra là đàn ông làm trò ở bên ngoài à, Lục Trình Thiên lại hít một hơi thuốc, im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Pudding, nếu ba và mẹ cháu tách ra, cháu sẽ ở với ai.”
“Đương nhiên là mẹ rồi, loại sinh vật như ba này vẫn có thể đổi được.” Du Du trả lời đúng sự thật.
Khiến cho Lục Trình Thiên ở đầu bên kia điện thoại mãnh liệt co rút khóe mắt, sao anh cảm thấy lời nói ra từ trong miệng Pudding không thoải mái cho lắm, nhưng nghĩ thấy ba trong miệng bé không có liên quan gì với anh, cho nên bỏ qua một chút cảm giác kỳ lạ kia.
“Trong lòng cháu đã có tính toán rồi, chỉ cần ở bên mẹ là được.”
Bình thường ly hôn luôn là đứa bé bị tổn thương, nhưng mà có một đứa nhỏ cá tính xem ba mình như giày rách bỏ đi thế này, người đàn ông làm cha kia đúng là thất bại mà.
Du Du vờ như rất khó xử nói: “Nhưng mà cháu không muốn mẹ đau lòng, dường như mẹ còn có chút tình cảm với ba, ba cũng dường như không phải không thích mẹ.”
Còn có tình cảm sao? Lục Trình Thiên nghĩ tới Đan Diễn Vy một mình ở bệnh viện, anh có quyền gì để tức giận chứ, nếu không phải anh rời đi bỏ lại một mình cô, sao Vũ Thư có thể lợi dụng chỗ trống đến gần cô được.
Nói đến nói đi anh là đang giận mình quá sơ suất khiến cô bị thương.
“Chú Lục, chú còn ở đó không, chú thấy tình hình ba mẹ như vậy còn cứu được không, thật ra con người của mẹ cháu vừa rất tốt bụng, còn rất kiên cường, còn có mấy chú khác muốn theo đuổi mẹ nữa.” Du Du thấy một lúc lâu Lục Trình Thiên vẫn không nói lời nào, nghĩ rằng anh không muốn quan tâm.
“Ừm, còn đây.” Lục Trình Thiên lấy lại tinh thần mỉm cười, trong cảm nhận của trẻ con, mẹ mình luôn là người hoàn mỹ nhất, anh cũng có thể hiểu.
“Vậy chú nói cháu nên làm gì đây, hay là đổi ba nhỉ, những chú khác cũng không tệ.” Du Du đang tính toán, đến lúc ba thật sự biết bé rồi, có cần vờ như quên mất không.
“Có lẽ ba cháu cũng không phải loại người kia, phụ nữ cũng không cần quá mạnh mẽ, tỏ ra yếu đuối lúc thích hợp có thể sẽ đem lại kết quả không giống thế.”
Lục Trình Thiên biết chưa chắc Pudding sẽ nghe hiểu, chỉ là nói mấy chuyện này với bé, trong đầu anh lại hiện lên đôi mắt như nước mang theo khó chịu uất ức của cô gái nhỏ kia.
Một mình cô ở bệnh viện, chắc chắn lại đang khóc nhỉ.
“Đó là vì bản thân ba quá cứng nhắc, đàn ông không biết nói mấy lời âu yếm cũng rất có hại đấy, bên ngoài nhiều trai đẹp thế, mẹ cháu lại xuất sắc như vậy, ai, thật sự lo lắng thay cho ba mà.”
Sao Lục Trình Thiên cảm thấy giọng điệu của Pudding như đang thông cảm cho anh nhỉ, anh cũng không có hứng thú với người mẹ “xuất sắc” trong miệng bé mà: “Bây giờ chú nghi ngờ có phải cháu thật sự thích mẹ cháu nhất hay không.”
“Đương nhiên, mẹ cháu là nữ thần của cháu đó có được không.” Du Du nghĩ nghĩ, có chút thẹn thùng nói: “Ba cũng rất xuất sắc, nhưng mà quá lạnh lùng không biết bày tỏ.”
“Đây là chứng tỏ người đàn ông trưởng thành nội liễm.” Không thể không nói trong xương Lục Trình Thiên vẫn có chút chủ nghĩa đàn ông, cho dù làm cái gì, cũng không phải loại người thích ồn ào khắp nơi.
Du Du tốt bụng nhắc nhở, “Nói thì nói như vậy, chỉ là chú cảm thấy phụ nữ thích người đàn ông hỏi han ân cần quan tâm chu đáo cho mình, hay là thích một người đàn ông yên lặng trả giá, ngay cả tên họ là ai cũng không biết.”
Ba à, ba tán gái như vậy là không được đâu, như vậy sao mẹ biết chỗ tốt của ba chứ, trong sách đã nói phụ nữ đều là động vật khá cảm tính, chỉ khi bạn cho cô ấy biết, cô ấy mới biết được thôi.
Chẳng lẽ ba muốn mẹ tự mình đi giải đố hả.
Hơn nữa bé đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao ba còn không hiểu chứ, ba thật là ngốc mà.
Trong đôi mắt Lục Trình Thiên hiện lên chút ánh sáng kỳ lạ, trong lòng không hiểu vì sao muốn nhìn thấy cô gái nhỏ kia, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên gấp gáp: “Chuyện của người lớn cháu đừng quan tâm, đã trễ thế này rồi vẫn nên đi ngủ sớm chút đi, có thời gian chú sẽ hẹn gặp ba mẹ cháu một chút.”
Nghe được muốn hẹn gặp ba mẹ, Du Du vội vàng từ chối: “Chú Lục, cái đó không cần làm phiền chú đâu, nói chuyện sau nhé, ngủ ngon bye bye.”
‘Tít tít’, Du Du trực tiếp cúp điện thoại, hẹn gặp ba mẹ, bé đi đâu tìm một đôi ba mẹ để gặp đây, gặp mặt vẫn nên đợi sau này, lúc thời cơ chín muồi đã.
Lục Trình Thiên bị cúp điện thoại cũng không tức giận, trưc tiếp đặt điện thoại bên cạnh, ném điếu thuốc chưa hút xong trong tay xuống đất, đánh về một hướng, giẫm lên chân ga chuyển hướng ngược lại.
Lái xe ngược trở về.
Nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói mơ hồi, Vu Tư Tư mở cửa đi vào hỏi: “Du Du, có phải cháu đang nói chuyện với ai không.”
“Không có, dì ơi cháu muốn ngủ.” Du Du thò cái đầu nhỏ ra.
“Ừm, cục cưng đi ngủ sớm một chút đi.” Vu Tư Tư nhún nhún vai đóng cửa lại, được rồi, có lẽ cô nghe lầm thôi.