CHƯƠNG 234: HỢP TÁC
“Chuyện của anh ta huyên náo đến mức mọi người đều biết, muốn tự giải quyết đã không có khả năng, cho dù là ai tới kết quả cũng đều giống nhau.”
Lục Trình Thiên thông báo kết quả xấu nhất cho cô ta.
Anh đã cho người đem chuyện này chọc ra thì sẽ không bao giờ cho nhà họ Trương cơ hội xoay người, cho dù là Vũ Thiên Dương muốn quản, bằng quyền lực của ông ta cũng không ép xuống nổi chuyện lớn như vậy.
Còn chưa nói tới người bị hại là con gái của Cục trưởng công an, Trương Chính Quang tất nhiên chạy không thoát khỏi việc ngồi tù, chỉ cần đi vào đừng nói tới chuyện đi ra, Lưu Thắng chắc chắn sẽ cho người ở bên trong đặc biệt chăm sóc anh ta.
Vũ Thư không biết chuyện lại nghiêm trọng như vậy, trước kia Trương Chính Quang cũng đã làm không ít chuyện như vậy, cơ bản đều dùng tiền để xử lý, cô ta cũng mơ hồ nghe được ông ngoại nói lần này chọc đến người có máu mặt không dễ dàng dàn xếp như vậy, mới phải đi nhờ đứa cháu ngoại nữ là cô ta.
Bây giờ anh Thiên cũng nói như vậy, chuyện này đã không còn cách giải quyết.
“Anh Thiên, thật sự không có cách nào sao?” Nếu như không cứu được Trương Chính Quang, cô ta sẽ đối mặt với ông ngoại nghiêm khắc như thế nào đây, tên ngu xuẩn Trương Chính Quang kia cũng thật sự là ngu ngốc có thừa, cũng không hỏi thăm bối cảnh người ta một chút mà đã dám làm bừa.
Lần này thì đá phải cục sắt rồi.
Lục Trình Thiên không lạnh không nhạt ừ một tiếng xem như trả lời.
“Anh Thiên, em đi hỏi thăm tình hình cụ thể trước, chờ chút nữa em tới tìm anh.” Trong lòng Vũ Thư cũng không trách Lục Trình Thiên, nói thế nào cũng là do Trương Chính Quang tự mình tìm đường chết, còn truyền hình trực tiếp, bây giờ muốn tìm quan hệ cũng khó khăn.
Cúp điện thoại, Đường Kỳ Dũng đã nhẫn nhịn thật lâu cuối cũng đã được nói: “Đầu óc của cô ta có phải to bằng hạt đào không, cô ta thật sự coi cậu là thần vạn năng mà.”
Lục Trình Thiên căn bản không thèm để ý, anh đem điện thoại tiện tay để ở một bên, một lần nữa cầm bút phê chữa tài liệu.
“… .” Đường Kỳ Dũng đã thấy Lục Trình Thiên không bình thường, anh ta nói cái gì người ta cũng coi như không tồn tại giống như không khí, còn ở lại nữa không phải anh ta điên rồi sao, chính là bị bạn tốt bức điên.
Được được được, xã hội đúng là xã hội, không thể trêu vào.
“Được, chúng tôi chính là số khổ cực, kết thúc công việc tôi đi xem một chút.” Đường Kỳ Dũng có một một phương diện không thế nào yên tâm được về Sấu Hầu lúc nào cũng có thể bị uốn cong kia, một phần cũng không chịu nổi việc bạn tốt liên tục không ngừng khuếch tán hàn khí.
Căn phòng làm việc này lập tức sắp biến thành một cái hầm băng lớn.
Lục Trình Thiên trong nháy mắt thấy Đường Kỳ Dũng sắp xoay người, bỗng nhiên lãnh đạm mở miệng nói: “Lục Nhĩ và Thẩm Lãng đã đến với nhau rồi.”
“Tôi đi.” Bước chân Đường Kỳ Dũng ngừng lại, có chút không thể tưởng tượng nói: “Lúc nào thì Lục Nhĩ liên quan đến Thẩm Lãng rồi, không phải anh ta không nhà không cửa sao.”
Bảo sao anh ta phái người đi lại không nhận được tin tức, Thiên nhìn lúc nào cũng giống mặc kệ, nhưng biết tin tức lại sớm hơn so với bọn họ.
Trên mặt Lục Trình Thiên không có gì thay đổi, chỉ là đôi mắt thâm thúy sâu thẳm trầm xuống, giọng nói trầm thấp khiến cho người ta khó mà phân biệt suy nghĩ của anh: “Lục Nhĩ thiết kế một cái bẫy, tìm Thẩm Thất Thất.”
“Coi như tìm cái cô gái điêu ngoa kia, Thẩm Lãng cũng không có khả năng không biết ý đồ của Lục Nhĩ chứ.” Tìm Thẩm Thất Thất đích thực là một ý tưởng đột phá tương đối tốt, nhưng Thẩm Lãng cũng không phải một cái đèn cạn dầu.
Lục Trình Thiên nhếch miệng lên cười lạnh: “Chỉ cần một người đầy đủ hung ác đối với mình, không có chuyện gì không làm được, Lục Nhĩ vì tiếp cận Thẩm Lãng, không chỉ có bị thương, má trái khuôn mặt đoán chừng đã bị hủy.”
Cố ý chọn bị thương ở má trái chính là muốn che giấu vết sẹo nhục nhã kia, anh ta cho rằng che như vậy thì có thể xóa đi tất cả quá khứ sao, đó là chuyện không thể nào.
Coi như vết sẹo hình con rết không còn nữa nhưng nó vẫn sẽ giống một cái ấn ký vĩnh viễn khắc ở trong lòng Lục Nhĩ.
“Lục Nhĩ thật đúng là nhân vật hung ác, tớ sẽ bảo người phía dưới chú ý nhiều một chút.” Ánh mắt Đường Kỳ Dũng cũng trở nên nghiêm túc lên, một người vì đạt được mục đích, có thể ra được chuyện này, đó là một thứ tồn tại đáng sợ.
Đối với chính mình còn có thể ra tay độc ác được, đối với kẻ địch thì càng không cần phải nói.
“Không cần, cậu đi thông báo cho Thành Đăng một tiếng.” Anh có ý định khác.
Đường Kỳ Dũng suy nghĩ một chút nói: “Cậu nói tới người không được sủng ái Thành Đăng?”
Hiện tại người làm chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Lãng, Thẩm Thất Thất cũng được vô cùng sủng ái, về phần Thành Đăng, mặc dù cũng họ Thẩm nhưng lại là con vợ lẽ, cũng chính là con riêng, đã luôn bị đánh đập chèn ép không nói lại chỉ có thể ở bên ngoài tự lập mưu sinh, ở tòa nhà Cường Thịnh mở một tạp chí, mặc dù nhỏ nhưng cũng không tệ lắm.
Nhưng so sánh cùng nhà có tiền, vẫn là kém cách xa vạn dặm.
“Đúng lúc này rồi.” Lục Trình Thiên ngẩng lên, nói ám ngữ mà Đường Kỳ Dũng không hiểu được.
“Cho dù Thành Đăng là người của nhà họ Thẩm, nhưng anh ta cũng không đấu lại được Thẩm Lãng.” Thẩm Lãng ngang nhiên hung ác, anh ta không quan tâm bất luận kẻ nào nói xấu anh ta, mà cũng không có mấy người dám ở sau lưng nói xấu anh ta.
Nhà họ Thẩm ở thành phố Cẩm An ăn cả hai bên đen trắng, thế lực khổng lồ, gần như có thể nói không ai có thể địch lại.
Không biết bạn tốt sao lại để Thành Đăng không có thực quyền gì dính dáng vào chuyện này, nhưng anh ta biết nếu bạn mình làm ra quyết định này chắc chắn có lý do của nó.
“Không phải là Thành Đăng không có năng lực, người như này biết được phải giấu tài, nằm gai nếm mật chỉ đợi một cái cơ hội.” Rất lâu trước kia, Lục Trình Thiên đã chạm mặt với Thành Đăng, hai người cũng đã bí mật gặp nhau mấy lần.
Không phải Thành Đăng không có năng lực, chỉ là đem mình giấu giếm rất sâu, tạp chí cũng chỉ làm để cho người của nhà họ Thẩm nhìn, để người của nhà họ Thẩm cảm thấy anh ta không thể làm gì hơn, giảm xuống sự cảnh giác mà thôi.
“Nói thì nói như thế, một mình Thành Đăng đối phó toàn bộ nhà họ Thẩm có phải có chút không thực tế hay không.” Đường Kỳ Dũng vẫn có chút không yên lòng, Thành Đăng có năng lực, nhiệm vụ lần này bọn họ không thể có một tia sai lầm.
Nửa đường để cho người ta tiến đến, vẫn phải thận trọng một chút.
Lục Trình Thiên hiểu rõ suy nghĩ của Đường Kỳ Dũng: “Mặc dù mẹ Thành Đăng không có ở đây, thế nhưng ông cụ Thẩm vẫn còn, chỉ cần ông ta không chết, đường đứng đầu nhà họ Thẩm tùy thời có khả năng bị người ta thay thế.”
“Thiên, ý của cậu là Thành Đăng muốn đoạt quyền?” Trong mắt Đường Kỳ Dũng lóe lên một vòng tinh quang, nếu Thành Đăng muốn đoạt quyền, thuận tiện cùng bọn họ hợp tác cũng không phải không thể.
Ngón tay thon dài của Lục Trình Thiên gõ gõ trên mặt bàn bóng loáng, phát ra từng đợt ‘cộc cộc’ tiếng vang.
Thật lâu sau anh mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Không, anh ta muốn báo thù.”
Báo thù cho người mẹ đáng thương kia.
Mẹ của Thành Đăng cũng không phải là cam tâm tình nguyện làm vợ lẽ cho ông cụ Thẩm, năm đó bởi vì mẹ của Thành Đăng nhìn giống với mối tình đầu của ông cụ Thẩm, ông ta quả thực đã vận dụng quan hệ ép buộc bà, buộc bà sinh hạ đứa bé cho ông ta.
Nếu như không phải anh thăm dò biết được tầng quan hệ này, cũng sẽ không tin Thành Đăng muốn trả thù nhà họ Thẩm.
Từ trong cử chỉ lời nói của Thành Đăng, anh có thể chắc chắn, trong mắt anh ta là hận ý không hề giống giả vờ.
“Vì sao?” Đường Kỳ Dũng nghĩ mãi mà không rõ.
“Những chuyện khác cậu không cần phải để ý đến, cậu chỉ cần đi liên hệ với Thành Đăng là được.” Lục Trình Thiên cũng không muốn giải thích nhiều, đây cũng là thỏa thuận giữa anh và Thành Đăng.
Đường Kỳ Dũng gật đầu, không hỏi nhiều nữa.