Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 332: KHÔNG NHỊN NỔI NÓI TOẠC CẢ RA

Ánh mắt Lục Trình Thiên trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm lấy cánh tay Vu Tư Tư không ngừng siết chặt, giọng nói trầm thấp của anh ta tựa như dây cung căng chặt, lúc nào cũng có thể đứt đoạn: “Tôi hỏi cô lần cuối, cô ấy đang ở đâu.”

Đường Nguyên Dũng sợ Lục Trình Thiên làm Vu Tư Tư bị thương bèn sải chân bước qua, đứng chặn giữa hai người rồi tiện thể gỡ bàn tay đang giữ tay Vu Tư Tư ra, bảo vệ cô ấy sau lưng mình, nhíu mày nói: “Trình Thiên, cậu để ý cảm xúc của mình một chút.”

Lục Trình Thiên hừ lạnh rồi im lặng nhìn Vu Tư Tư trân trân với ánh mắt đe dọa, tựa như muốn thông qua nét mặt giận dữ của cô ấy để nhìn thấu thật giả trong những lời cô đã thốt ra.

Rồi bỗng dưng anh ta quay phắt sang nhìn gương mặt đến là đáng thương của Cảnh Thư cứ như nghĩ ra điều gì đó quan trọng lắm vậy.

Anh còn nhớ ngày thứ hai sau khi tìm thấy Đan Vy Vy ở nước ngoài lại bỗng dưng mất tích cô ấy, tựa như Đan Vy Vy đã biến mất trên cõi đời này vậy, một thời gian lâu sau đó lập tức tung tin tức đã đính hôn với Hà Cảnh Quân.

Chẳng lẽ có đã hiểu lầm gì xảy ra.

Cảnh Thư nhìn thấy ánh mắt Lục Trình Thiên, trong lòng trở nên căng thẳng, suýt chút nữa đã lộ ra sơ hở, cô ta càng làm ra vẻ uất ức nói: “Trình Thiên, chẳng lẽ anh tin lời cô ta ư, em thật sự không biết Vy Vy ra nước ngoài tự bao giờ, cũng không biết tại sao cô ấy lại về nước.”

“Giả vờ nữa đi, cô cứ vờ vịt tiếp đi.” Vu Tư Tư nhìn vẻ mặt đòi sống đòi chết của cô ta, tức giận mà không tìm được chỗ phát tiết, rồi cô ấy lại nghĩ đên chuyện Lục Trình Thiên bảo vệ Cảnh Thư, thật sự giận dữ đến mức cọng tóc cũng muốn dựng đứng cả lên.

“Tư Tư, tôi biết cô thân với Vy Vy, nhưng mà, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được đâu, cho dù Vy Vy có thích Trình Thiên đi chăng nữa cô cũng đừng vu oan giá họa cho tôi chứ.” Cảnh Thư sợ hãi nhìn Vu Tư Tư rồi lại lập tức quay mặt đi, giống như con nai con đang hoảng sợ vậy.

Vu Tư Tư tức đến trào máu, thế mà trên đời này lại có hạng người vô liêm sỉ đảo trắng thay đen như vậy, rồi không nhịn được mà cất tiếng chửi mắng: “Cho dù hôm nay tôi không thể đánh cô, lần sau tôi cũng sẽ đánh được cô thôi, cô cứ đợi mà xem.”

“Còn có, cô đã làm ra những chuyện khốn nạn gì mà trong lòng không biết sao?”

“Tôi không biết cô đang nói gì?” Cảnh Thư tiếp tục đóng giả làm thỏ trắng vô tội: “Hơn nữa không phải Vy Vy đã đính hôn với Cảnh Quân rồi sao, sao tôi có thể làm hại Vy Vy được, Tư Tư, có phải cô hiểu lầm chỗ nào rồi không?”

Vu Tư Tư không phải thần thánh, hơn nữa tính tình cô ấy nóng nảy, nhìn thấy Cảnh Thư làm bộ làm tịch mà cứ cảm giác thấy tim thận phổi lá lách đều muốn lệch chỗ cả luôn, chút lý trí cuối cùng đều bị ném ra sau đầu: “Vậy à, chẳng phải cô sợ Lục Trình Thiên biết Vy Vy có con với anh ta sao!”

Đột nhiên không khí ngưng trệ lại, tất cả mọi âm thanh đều ngừng bặt, dường như đến tiếng hít thở cũng ít đi.

Vu Tư Tư sực nhận ra mình vừa mới nói gì, cũng thầm chửi mắng mình không giữ nổi bí mật trong lòng, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, dù sao cô cũng đã muốn huỵch toẹt từ lâu rồi nên dứt khoát nói trắng ra, không sợ hãi gì cả.

“Vu Tư Tư, cô nói gì, cô nói lại lần nữa cho tôi.” Lục Trình Thiên cũng không bình tĩnh nổi, giọng nói lành lạnh của anh ta run lên nhè nhẹ.

Cô ta lại nói Vy Vy có con với anh, làm sao có thể kia chứ, đây vốn chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, nhưng trong đầu anh ta lại chợt hiện lên một gương mặt tròn trịa đáng yêu, cái tên của thằng bé vô thức thốt ra từ miệng anh: “Pudding…”

Nhìn thất gương mặt cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống cũng không đổi sắc mà giờ lại lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy, trong lòng Vu Tư Tư thấy vô cùng thoải mái, rồi lại nhìn qua gương mặt tái mét như ăn phải phân của Cảnh Thư, tâm trạng của cô chỉ có thể diễn tả bằng một chữ.

Đó là sướng.

“Đúng vậy, Vy Vy sinh cho anh đứa con trai, hôm nay nó ba tuổi rồi, tên ở nhà của nó là Pudding, anh đã gặp nó mấy lần rồi đó.”

Đường Nguyên Dũng cảm thấy khó mà tin tưởng nổi, người bạn lạnh lùng của anh lại có đứa con lớn đến vậy, có điều Vy Vy giấu cũng kín thật…

Cả bốn năm trời…

Lục Trình Thiên là người trong cuộc, đột nhiên phát hiện ra mình có đứa con trai, cộng với mấy lần gặp mặt, trong lòng anh có cảm giác lo lắng khó mà diễn tả thành lời được, trái tim đập thình thịch không ngừng, thảo nào, thảo nào anh lại quan tâm đến đứa trẻ ấy như vậy, hóa ra bọn họ là ba con.

Sau cơn vui mừng tột độ mà sự tức giận cuộn trào, thế mà Đan Vy Vy lại giấu giếm anh suốt bốn năm trời, để anh bỏ lỡ bốn năm trưởng thành của con mình.

Hóa ra bí mật lớn nhất cô giữ trong lòng là đây.

“Trình Thiên…” Cảnh Thư nhìn thấy vẻ mặt Lục Trình Thiên, làm sao cô ta không hiểu được anh đang nghĩ gì cơ chứ, anh ấy muốn đứa con hoang kia, quyết tâm phải có đứa trẻ đó cho bằng được.

Lục Trình Thiên nào còn tâm trạng quan tâm đến Cảnh Thư, anh ta ép hỏi Vu Tư Tư: “Bọn họ đang ở đâu?”

Vu Tư Tư cắn răng, không biết có nên nói hay không, bây gờ chắc chắn Vy Vy không muốn nhìn thấy bọn họ, nhưng mà dù sao cũng nói lỡ ra rồi: “Tầng hai bệnh viện nhân dân.”

Cô vừa mới dứt lời chỉ cảm thấy có cơn gió vụt qua trước mặt, sau khi bình tĩnh lại thì không còn thấy bóng dáng Lục Trình Thiên đâu nữa, anh ta đã chạy mất dạng từ lâu rồi.

Vu Tư Tư lại thấy vui vẻ, cô nhìn Cảnh Thư như nhìn cừu con đang chờ bị làm thịt: “Lục Trình Thiên đi rồi, cô cũng không cần phải khổ sở đóng kịch nữa, có thấy vui không?”

“Vu Tư Tư, cô đợi đó cho tôi.” Cảnh Thư liếc nhìn Đường Nguyên Dũng, cô ta cũng không trở mặt ngay lập tức mà nhấc chân toan bỏ đi.

Vu Tư Tư giơ tay cản đường lui của Cảnh Thư: “Đi như thế à, có thế nào cũng phải để lại chút lãi chứ.”

“Cô dám đụng vào tôi, người bên ngoài đều đang nhìn đấy, còn có đừng quên cô đại diện cho nhà họ Vu, cô có thể không quan tâm, nhưng anh của cô không thể không màng.” Cảnh Thư sốt ruột tức tối nói.

Vu Tư Tư cười nhăn nhở, để lộ hàm răng trắng nhởn, vung tay đấm một phát: “Ha ha, bà đây sợ cái chim gì?”

“Ôi trời, đau chết tôi rồi…” Cảnh Thư không ngờ Vu Tư Tư lại không giống trong dự liệu, cô ta bụm mắt trái lùi về sau.

Lúc Lục Trình Thiên bỏ đi để cửa mở, người bên ngoài nhìn thấy Cảnh Thư bị đánh bèn tới tấp chạy đến “hộ giá”, đặc biệt là Lâm An Nghi, cô ta là người chạy đến nhanh nhất: “Cô Cảnh, cô không sao chứ, cô sao rồi?”

“Mau, mau gọi bảo vệ vào đây, đánh người này.”

“Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, còn có chỗ cho cô thoải mái nữa đây này.” Vu Tư Tư vén tay áo lên chuẩn bị đập cho cô ta một trận.

Đường Nguyên Dũng thấy càng lúc càng có nhiều người đến bèn kéo cô đi: “Đi trước đã, chuyện này để nói sau đi.”

“Tôi không đi, hôm nay tôi không đánh chết con ả đê tiện này không được mà.” Vu Tư Tư nhe răng múa vuốt muốn xử lý Cảnh Thư.

Đường Nguyên Dũng hết cách, chỉ đành ôm cô ấy đi.

“Đường Nguyên Dũng anh là đồ khốn, anh mau thả tôi xuống, tôi muốn giết cô ta.” Vu Tư Tư tức giận thét lên.

Đường Nguyên Dũng không màng đến những tiếng gào thét của cô mà đi thẳng về phía thang máy: “Em đừng la nữa, có cơ hội thì anh sẽ báo thù thay cho em ngay.”

Vu Tư Tư vẫn không vui mà vừa đấm vừa đánh anh ta.

Cảnh Thư bị một đám người túm tụm vây xung quanh, cô ta oán hận nhìn về phía Vu Tư Tư bỏ đi, làm sao bây giờ, bây giờ Trình Thiên đã biết chuyện thằng con hoang đó rồi, cho dù không tìm được bằng chứng chứng minh cô làm.

Nhưng mà có đứa bé đó thì mọi chuyện sẽ thay đổi ngay lập tức, không, không được, cô ta tuyệt đối không thể thua trước con đàn bà đê tiện Đan Vy Vy đó được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK