CHƯƠNG 135: LẦN ĐẦU GẶP BA
“Luật sư Lục vẫn còn bận trăm công nghìn việc như vậy sao, tất cả mọi người đều đã đi ăn cơm mà anh vẫn còn ở lại làm việc.”
Tư Tư cười ha hả dẫn Du Du vào.
Lục Trình Thiên không để ý đến những gì Tư Tư nói mà chỉ nhìn cậu bé tóc xù đi theo bằng ánh mắt thâm thúy, cất giọng lạnh nhạt khiến người ta không nghe ra được ý tứ thật sự trong lời nói của anh.
“Cô sinh con riêng cho Đường Kỳ Dũng khi nào mà lớn như vậy rồi.”
“Ha, luật sư Lục đúng là biết nói đùa, tôi mà có con trai lớn như vậy thì có nằm mơ cũng cười nữa là, đây là con trai của họ hàng tôi, nickname là Pudding.”
Tư Tư nói xong liền quay lại nhìn Du Du: “Nào, giới thiệu với Pudding, đây là chú Lục của con, tuy nhìn hơi hung dữ nhưng thật ra cũng rất dữ, có điều con đừng sợ, chú Lục chắc sẽ không ăn thịt con nít đâu.”
Nếu sau này Lục Trình Thiên biết Du Du là con mình thì biểu cảm trên mặt nhất định sẽ khó coi hơn bây giờ, chỉ cần nghĩ đến đó liền cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Con chào chú Lục!” Du Du cất giọng áp chế tâm trạng kích động trong lòng mình, dũng cảm đón nhận ánh nhìn chằm chằm của Lục Trình Thiên.
So với trong TV thì ba ở ngoài cao lớn hơn, nhưng biểu cảm thì đúng là không phải lạnh lùng bình thường, báo chí viết không sai chút nào.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện anh bỏ vợ con thì ánh mắt thoảng qua một tia oán giận.
Lục Trình Thiên cụp đôi mắt âm trầm của mình xuống, hình như anh chưa từng gặp đứa trẻ này nhưng sự oán giận trong mắt bé là thật, tuy thoảng qua rất nhanh nhưng còn nhỏ tuổi mà đã biết che dấu tâm tình đúng là không dễ dàng gì.
“Pudding.”
Nghe thấy tên cúng cơm của mình được ba kêu, hai tai của Du Du đột nhiên đỏ ửng rồi cúi đầu lên tiếng: “Dạ.”
“Bố mẹ của con là họ hàng của cô ấy à.” Lục Trình Thiên dùng ánh mắt ám chỉ Tư Tư.
Du Du gật đầu: “Vâng.”
“Luật sư Lục hỏi vậy là có ý gì, anh làm như tôi là mẹ mìn bắt cóc trẻ con vậy.” Ánh mắt của Lục Trình Thiên quá sắc sảo nên Tư Tư đề phòng, đứng chắn trước mặt Du Du, ngăn cản ánh mắt của anh tiếp tục thăm dò.
“Tôi không nhớ là cô có người họ hàng nào có đứa con lớn như vậy.” Nhà họ Vu là một dòng họ lớn tại thành phố Cần An, có bao nhiêu thành viên thì đám nhà báo lá cải đã sớm bới móc sạch trơn rồi.
Không hiểu sao khi nhìn thấy đứa trẻ trước mặt, thậm chí anh còn dấy lên cảm giác thân thuộc, cảm giác này rất bỡ ngỡ mà cũng rất kỳ lạ, nhưng ngạc nhiên là anh không hề bài xích nó.
“Họ hàng xa không được sao?” Tư Tư không ngờ Lục Trình Thiên lại khó đối phó như vậy, chỉ dẫn theo một đứa bé thôi mà cũng dò hỏi cặn kẽ như vậy.
Nhẩm tính thời gian thì nếu anh và Đan Diễn Vy có con với nhau chắc có lẽ cũng lớn cỡ vậy.
Lục Trình Thiên giật mình vì suy nghĩ thầm kín này của mình, ánh mắt càng trở nên thâm trầm hơn, anh lướt qua Tư Tư rồi nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn sáng long lanh của Du Du hỏi: “Pudding này, năm nay con mấy tuổi rồi?”
Ánh mắt khó hiểu của Lục Trình Thiên khiến Tư Tư giật mình, mẹ kiếp, lẽ nào tên này đã đoán ra được thân phận của Du Du rồi sao, làm sao bây giờ, nếu Vy Vy biết cô dẫn theo Du Du tới gặp Lục Trình Thiên thì nhất định sẽ hận chết cô.
Phải chăng cô đã tự tin quá mức rồi không.
So với Vu Tư Tư đang lo lắng thì Du Du lại có vẻ rất bình tĩnh, tay trái chỉ tay phải, tỏ vẻ thành thật nói: “Con năm tuổi rồi.”
Năm tuổi sao, nếu là con của Đan Diễn Vy và anh thì hiện tại cùng lắm là được ba tuổi mà thôi, xem ra là anh đã nghĩ nhiều rồi, Lục Trình Thiên thu hồi ánh mắt lại, không nhìn bé nữa mà chỉ hờ hững nói: “Tư Tư cô muốn phỏng vấn gì thì hỏi thẳng đi.”
“Chuyện đó thì không vội, anh ăn cơm trước đi.” Tư Tư thấy Du Du đã qua ải nên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sợ muốn chết, một người trưởng thành như cô lại không bình tĩnh bằng một đứa bé ba tuổi.
May là Lục Trình Thiên không hỏi kỹ nữa.
“Không cần.” Lục Trình Thiên trực tiếp từ chối ý tốt của cô.
“Anh không cần, nhưng bánh pudding bé nhỏ của chúng tôi vẫn chưa ăn cơm, đúng không con?” Tư Tư đẩy Du Du lên trước.
Lục Trình Thiên nhìn thoáng qua cậu nhóc tóc xù còn đeo kính râm nữa, không hiểu sao trái tim không thể sắt đá được, thôi bỏ đi, chỉ là một đứa bé thôi mà,
Ngón tay thon dài của anh ta bấm điện thoại, dặn trợ lý gọi ngoài ba suất cơm.
“À, bé Pudding của chúng tôi thích ăn đồ ngọt.” Tư Tư không quên cố ý bổ sung một câu, rất ít đàn ông thích ăn đồ ngọt nên Lục Trình Thiên sẽ không nghi ngờ lung tung.
Có điều lần này đã khiến Lục Trình Thiên chú ý: “Thích ăn đồ ngọt?”
“Không thích ạ.” Gương mặt nhỏ nhắn của Du Du ửng đỏ, từ chối thừa nhận điểm yếu không thể cho ai biết của mình, hơn nữa lại còn đang đứng trước mặt Lục Trình Thiên, người ta nói đàn ông thích ăn đồ ngọt sẽ không có tiền đồ.
Lục Trình Thiên không ừ hử gì cả chỉ gật đầu, cũng không biết anh đang nghĩ gì nữa nhưng ánh mắt thâm trầm của anh khiến người ta hoang mang.
Tư Tư cũng phát hiện mình đã nói sai, Vy Vy không thích ăn đồ ngọt nhưng Du Du thì thích ăn đồ ngọt, nhất định là di truyền từ sở thích của Lục Trình Thiên rồi.
Đã có lần cô suy đoán như vậy mà, đầu óc đúng là càng ngày càng đãng trí.
“Lục Trình Thiên, anh giúp tôi trông coi Pudding một lát nhé, tôi đi mua cái bánh ga-tô đã.” Cô tìm một lý do chẳng ra gì để tránh mặt, để cho cha con họ có thời gian ở riêng với nhau.
Vừa rời khỏi phòng làm việc, Tư Tư liền thở dài một hơi, nhưng mới ra khỏi cửa cô đã gặp Đan Diễn Vy đang đi lên lầu.
“Tư Tư, sao cậu lại ở đây.” Đan Diễn Vy nhìn thoáng qua sau lưng Tư Tư nhưng không thấy cậu bé mà mình mong đợi thì bỗng dưng nhớ ra đây là đâu, giọng nói của cô hơi căng thẳng: “Pudding đâu?”
Cô thường gọi tên cúng cơm của Du Du khi ở những nơi nhạy cảm bên ngoài.
“Chuyện là tớ vẫn chưa phỏng vấn xong Lục Trình Thiên, cho nên muốn thử vận may, không ngờ anh ta đúng là đang ở công ty.” Tim của Tư Tư lúc này rất muốn ngừng đập, thật là trùng hợp Vy Vy đến đây vào lúc này.
“Cậu để Pudding ở nhà một mình sao?” Đây là lời cầu nguyện cuối cùng của Đan Diễn Vy, Du Du là một cậu bé lanh lợi, có những lúc cô bận việc phải ra ngoài và cậu bé luôn ngoan ngoãn ở nhà một mình, không quậy phá.
Nhưng khi thấy biểu cảm thấp thỏm của Tư Tư, trong lòng cô bắt đầu lo lắng.
“Vy Vy sao vậy, có chuyện gi sao?” Vương Mai đi theo nên không ngừng quan sát Đan Diễn Vy và Tư Tư, cô ta đang lo lắng vì không thể tìm ra manh mối mà cô ta cần nhưng hiện tại xem ra ánh mắt của hai người đang đứng trước mặt cô ta rất lo lắng.
Chẳng lẽ có bí mật nào đó không thể nói cho người ta biết sao.
Đan Diễn Vy suýt chút nữa thì quên Vương Mai đang ở bên cạnh nên cau mày nói: “Vương Mai, chị không sao, chị có chút chuyện muốn bàn bạc riêng với Tư Tư, em đi làm việc của mình đi.”
Nói xong cô liền trực tiếp kéo Tư Tư vào phòng nghỉ.
Vương Mai thấy dáng vẻ vội vàng của Đan Diễn Vy, liền muốn đi theo nhưng cửa phòng nghỉ được là cửa bằng kính, nếu cô ta tới gần thì sẽ bị phát hiện nên không thể làm gì khác ngoài việc bất đắc dĩ quay về bàn làm việc của mình.
Huh, Đan Diễn Vy đúng là đồ giả dối, uổng công mình còn xem cô ta là bạn, vậy mà bị cô ta gạt ra nhanh như vậy.
Vừa rồi khi Đan Diễn Vy còn ở phòng nghỉ thì không có ai cả nhưng cô vẫn không dám sơ ý, vì vậy cô mới hạ giọng hỏi: “Tư Tư, cậu phải nói thật cho tớ biết, Du Du hiện đang ở đâu?”