Khi nãy viện trưởng nhận một ánh mắt lạnh lùng, bây giờ lại muốn đi lên biểu hiện, muốn đến hỗ trợ đẩy xe lăn nhưng khí lạnh quanh người Lục Trình Thiên lại bắn về phía ông ta, vẻ mặt viện trưởng cứ mơ màng không hiểu gì cả.
Bác sĩ tốt bụng nói: “Luật sư Lục, cô Đan hiện tại cũng không tiện lắm, không bằng cứ để viện trường chúng tôi làm thay đi.”
Lục Trình Thiên nhìn thoáng qua tổn thương trên chân Đan Diễn Vy, thu lại ý lạnh trên người, gật gật đầu.
Viện trưởng nghe xong thì sao không hiểu được nữa, hóa ra là ông ta không thấy không khí tốt đẹp của người ta, vậy mà còn đi lên phá vỡ, chẳng trách mắt anh trợn trắng hết cả lên.
Ông ta khen ngợi nhìn về phía bác sĩ, khẽ gật đầu với Đan Diễn Vy, đẩy Lục Trình Thiên đi về phía trước.
“Chờ một chút, tôi, tôi cũng đi.” Đan Diễn Vy nhìn Lục Trình Thiên bị người khác đẩy đi, đột nhiên mở miệng nói, cô tự nói với mình là do cô cảm thấy áy náy nên mới làm như vậy.
“Không được.” Lục Trình Thiên thẳng thừng từ chối.
Đan Diễn Vy tiến lên phía trước hai bước: “Anh nói không được thì không được à, tôi muốn đi đó!”
Lục Trình Thiên nhìn hình bóng Đan Diễn Vy lướt qua, đưa tay kéo cô vào trong ngực anh, để cô trực tiếp ngồi trên đùi mình, chỉ cách mấy milimét nữa là đụng đến vết thương của anh.
“Anh làm gì, Lục Trình Thiên, anh buông tay ra cho tôi.” Đan Diễn Vy giãy dụa muốn bước xuống, đột nhiên nghĩ đến chân anh vẫn còn bị thương, chỉ có thể nắm lấy sau lưng anh, không dám ngồi gần bắp đùi của anh.
“Muốn đi thì thành thật cho tôi, đừng có nhúc nhích, cũng đừng có cậy mạnh.” Sắc mặt Lục Trình Thiên không đổi.
Nhưng anh ta không biết tư thế này xấu hổ thế nào hả, bên cạnh còn có nhiều bác sĩ và y tá đang nhìn như vậy, lại để một ông viện trưởng đẩy hai người bọn họ, vậy mà cũng coi được hả?
Đan Diễn Vy ngượng ngùng nhìn thoáng qua mấy vị bác sĩ xung quanh, thấy bác sĩ còn muốn tránh phiền phức hơn cả cô. Khi ánh mắt của cô nhìn sang, mọi người cũng tự giác né đi, giống như chuyện này chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.
Mấy lão hồ ly này!
“Cô Đan, hi vọng cô phối hợp với chúng tôi một chút, vết thương của luật sư Lục quan trọng hơn.” Bác sĩ ở bên cạnh an ủi.
Khiến cho Đan Diễn Vy giống như là người quấy rối, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có thể nghẹn đỏ lên, im lặng quay đầu sang chỗ khác, nghe theo lời bác sĩ.
Chờ xe lăn chuyển động đi qua một đám người, Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt, hận không thể đem đầu cắm vào trong cát, làm một con đà điểu.
Người đàn ông nào đó vẫn là chịu không nổi cô trốn tránh, còn ngồi đây mà châm chọc cô: “Không phải lá gan rất lớn à?”
Bây giờ còn biết trốn tránh.
“Còn không phải là do anh hại hả!” Đan Diễn Vy kiềm chế nỗi tức giận, nghiến răng nghiến lợi, nhẹ giọng nói.
Lục Trình Thiên tỏ vẻ vô tội nói: “Tôi cũng đâu có kêu em đến.”
Đan Diễn Vy yên lặng đưa tay xuống phần thịt mềm dưới cánh tay của Lục Trình Thiên, hung ác bấm một cái, nghe được tiếng từ nhẹ của người đàn ông như trong dự liệu.
Bác sĩ bên cạnh không biết Lục Trình Thiên bị gì, tưởng rằng anh ta đụng trúng vết thương, vội vàng quan tâm hỏi: “Luật sư Lục, có phải cảm giác vết thương lại chảy máu không?”
Tròng mắt Lục Trình Thiên nhìn thoáng qua người phụ nữ chột dạ đang mất tự nhiên, từ tốn nói: “Không có gì, chỉ là một con kiến.”
Kiến? Sao trên người luật sư Lục lại có thể có kiến? Trên mặt bác sĩ đầy dấu chấm hỏi, có điều nhìn thấy Đan Diễn Vy và Lục Trình Thiên đang cử động, sau đó hiểu rõ gật đầu, hóa ra hai người này đang liếc mắt đưa tình.
Đan Diễn Vy sớm đã mắng Lục Trình Thiên ở trong lòng n lượt, ai là con kiến chứ? Có ai từng nhìn thấy con kiến lớn như cô không, đó chắc là con kiến bị thay đổi gen à!
Phi phi phi, sao cô lại nghĩ lệch lạc theo Lục Trình Thiên.
Sau đó trên đường đi Đan Diễn Vy cũng không mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, giống như có người thiếu cô mấy trăm triệu. Cô không biết bộ dạng cố ý tức giận của mình rơi vào mắt của người đàn ông nào đó, khiến cô quyến rũ biết bao nhiêu.
Lục Trình Thiên bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Đan Diễn Vy đứng chờ ở cửa, cô mới không phải quan tâm đến người đàn ông ở bên trong, cô chỉ là không muốn lý do anh ta bị tàn tật lại rơi trên đầu của cô, chỉ có vậy thôi.
Đan Diễn Vy tự thầm khuyên nhủ trong lòng, sau đó tâm trạng mới thoải mái một chút.
“Cô Đan, Du Du tỉnh rồi.” Y tá từ phòng chăm sóc đặc biệt vui vẻ chạy đến báo cho Đan Diễn Vy tin mừng to lớn này.
Quả nhiên khi Đan Diễn Vy nghe được tin Du Du đã tỉnh, lập tức nhảy thẳng dậy từ ghế, còn chỗ nào để quan tâm đến Lục Trình Thiên đang làm phẫu thuật ở bên trong, vội vã nắm lấy tay y tá: “Thật sao, Du Du đã tỉnh rồi ư?”
“Đúng vậy đó, Du Du vừa mới tỉnh lại.” Y tá cũng vui vẻ gật đầu.
Đan Diễn Vy không kịp chờ đợi mà muốn chạy đến, có điều chưa đi được hai bước, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nhớ đến đầu ngón chân của mình còn bị thương, nếu như lúc nãy còn chạy theo Lục Trình Thiên, không chừng bây giờ nứt ra luôn rồi.
Khóe mắt nhìn thoáng qua chiếc xe lăn mà Lục Trình Thiên vừa mới dùng, vội vàng nói: “Có thể làm phiền cô giúp tôi một chút hay không.”
“Hả?” Y tá không hiểu, nhìn theo tầm mắt Đan Diễn Vy, lập tức hiểu rõ ý của cô, y tá gật đầu nói: “Không có gì, cô ngồi lên đi.”
Thế là Đan Diễn Vy trực tiếp ngồi lên xe lăn, được y tá đẩy rời khỏi. Lục Trình Thiên trong phòng phẫu thuật còn đang đắc ý trong lòng, cho là Đan Diễn Vy vẫn thành thành thật thật đứng ở cửa chờ anh ra.
Giờ phút này chắc đang lén lút rớt nước mắt ở ngoài đó, mâm mê tay, sau khi anh làm xong phẫu thuật, để cô thấy dáng vẻ mình bị bó thạch cao, quấn băng vải, chắc chắn cô sẽ áy náy đến đau lòng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lục Trình Thiên bắt đầu có chút không chờ đợi nổi, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh: “Xong chưa?”
“Sắp xong rồi, chỉ còn một khe hở cuối cùng ở bên trên, quấn băng vải lại là được rồi.” Bác sĩ cúi đầu nghiêm túc khâu vết thương, không chú ý đến sắc mặt đen xuống của Lục Trình Thiên.
“Bó thạch cao.” Lục Trình Thiên lạnh lùng ra lệnh.
Bác sĩ tự cho là đúng, nghĩ mình hiểu là Lục Trình Thiên tưởng rằng bị thương rất nặng, trấn an nói: “Luật sư Lục yên tâm, vết thương của cậu cũng không đáng lo ngại, chỉ cần khâu lại là được rồi, dưỡng một thời gian là có thể bước xuống đất.”
Đôi mắt Lục Trình Thiên trầm xuống, khí lạnh trên người không ngừng tỏa ra bên ngoài, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Tôi nói bó thạch cao.”
Anh đã từng bị thương rất nhiều lần, đương nhiên biết vết thương này chỉ là tổn thương da thịt, vết thương cũng không chạm tới xương, nhưng nếu không bó thạch cao thì lần này anh bị thương còn có ý nghĩa gì nữa.
Bác sĩ không hiểu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Trình Thiên, cho đến khi nhìn thấy sự lạnh lẽo âm u trong mắt của anh, lập tức hiểu rõ vấn đề, giả bộ nghiêm túc nói: “Đúng, đúng, luật sư Lục nói rất đúng, nhất định phải bó thạch cao. Cái này nếu không bó thạch cao, chân có thể sẽ để lại di chứng.”
“Ừm.” Lục Trình Thiên vừa ý gật đầu hài lòng, cũng không trả lời lại bác sĩ.
Mồ hôi bác sĩ chảy ra, sao cứ có cảm giác như luật sư Lục đang miễn cưỡng. Là một bác sĩ, ông ta phải nói dối với bệnh nhân về mức độ nghiêm trọng của vết thương, ông dễ dàng lắm hả. Có điều ai kêu người ta là người có quyền lực như vậy, chỉ có thể nhận lệnh mà bó thạch cao cho anh ta.
Miệng vẫn không quên dặn dò: “Luật sư Lục, thạch cao của cậu chỉ làm hoạt tính, ban đêm lúc ngủ, cậu có thể tháo ra cho vết thương thông thoáng.”
Người này ngay cả tình yêu mà mạng cũng không cần.