Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 307: GỌI NHẦM ĐIỆN THOẠI.

“Ồ, vậy tôi không làm phiền anh Vạn nữa, tôi xin phép đi trước.” Đan Diễn Vy nói xong muốn quay người rời đi.

Vạn Đại Bằng sững sờ, suýt nữa để Đan Diễn Vy rời đi, nháy mắt với hai người bên cạnh, hai người đó lập tức ngăn cản đường đi của Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy cau mày, quay đầu hỏi hắn ta: “Vạn Đại Bằng, anh có ý gì.”

“Suýt nữa để cô đi rồi, Đan Diễn Vy cô quả nhiên giống với những lời mà người kia đã nói rất xảo quyệt.”

Vạn Đại Bằng một chút cũng không để Đan Diễn Vy ở trong mắt, nghênh ngang đi qua.

Đôi mắt dâm đãng nhìn lên nhìn xuống đánh giá chiếc váy hôm nay của cô, tấm tắc một tiếng: “Đẹp, quả nhiên rất đẹp, có điều hơi nóng tính, nhưng không sao, bổn vương thích chinh phục ngựa hoang.”

Có một câu nói MMP không biết có nên nói hay không, Vạn Đại Bằng vẫn cho rằng bản thân mình là vạn người mê, đoán là màu xanh trên đỉnh đầu hắn ta có thể đua ngựa rồi.

Đan Diễn Vy nhìn hai chiếc lông mũi ngang ngược dưới mũi của Vạn Đại Bằng bên ngoài còn đậm, giống như đang khinh thường IQ của cô, không chịu được nói: “Vạn Đại Bằng, anh, không đúng, anh nghe được chuyện này từ ai.”

Cô đột nhiên nhớ lại, Vạn Đại Bằng dường như vừa nói là một người, lẽ nào có người cố ý để lộ tin tức của cô cho Vạn Đại Bằng, phải ứng đầu tiên của cô là Vũ Thư nói với hắn, nghĩ một chút lại cảm thấy không có khả năng, Vũ Thư chỉ nhìn thấy Vạn Đại Bằng bị đè xuống, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.

Còn có ai có thể hận cô như Vũ Thư.

“Tôi cũng không biết người tốt kia là ai, tôi chỉ biết tối nay cô thuộc về tôi.” Vạn Đại Bằng nói xong liền, áp sát đến người Đan Diễn Vy khẽ ngửi, biểu cảm trên khuôn mặt đầy say mê, hưởng thụ.

Thấy vậy, trong dạ dày của Đan Diễn Vy dâng lên một trận quằn quại: “Vạn Đại Bằng, anh đừng quên, đây là nơi nào, chỉ cần tôi kêu lên một tiếng sẽ có rất nhiều người nhìn qua, anh chắc chắn muốn làm như vậy.”

Vạn Đại Bằng cười lớn, dang rộng cánh tay chỉ xung quanh nói: “Đan Diễn Vy, cô có ngốc không, lẽ nào không biết bản thân mình đã đi ra khỏi phòng tiệc rồi sao?”

“Sao có thể.” Đan Diễn Vy rất kinh ngạc, cẩn thận xem xét, phát hiện bản thân thật sự đã đi ra khỏi đám đông, không biết đi đến nơi này lúc nào, trên đất vẫn là thảm đỏ, lại không nhìn thấy phòng tiệc, cô đi ra ngoài lúc nào, bản thân cũng không phát hiện ra.

Trong lòng Đan Diễn Vy không cảm nhận được, thật ra trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến ánh mắt thờ ơ của Lục Trình Thiên.

“Vậy nên, cô có thể thỏa sức gọi, có thể người khác nghĩ rằng cô muốn chơi để kích thích một chút.” Vạn Đại Bằng thờ ơ nhún vai, giơ tay lên muốn chạm vào má Đan Diễn Vy.

Bị cô nhanh chóng tránh đi, Đan Diễn Vy lúc này mới chú ý đến không biết mình đi đến vườn sau yên tĩnh này lúc nào, trái phải đều là một mảng màu đen, chỗ này còn không có người, cô muốn chạy thật sự vẫn có khó khăn.

“Vạn Đại Bằng, anh chỉ cần nói với tôi, là ai nói với anh chuyện của tôi, tôi sẽ đi cùng anh, tuyệt đối không kháng cự.” Đan Diễn Vy vừa nói, vừa bí mật cho tay vào trong túi, mò tìm thứ gì đó.

Vạn Đại Bằng đã bắt người nào đó đến, ngược lại không vội đưa cô đi: “Tại sao tôi phải cần cô thuận theo, bây giờ cô đã là của tôi rồi nên dễ như trở bàn tay, cô nghĩ rằng Lục Trình Thiên kia vẫn sẽ giúp cô, nhưng tôi lại nhìn thấy anh ta đang vui sướng với tiểu tình nhân bên cạnh rồi.”

Hắn ta dám làm như vậy, cũng là vì hắn đã nghe ngóng được Lục Trình Thiên đã có bạn gái, hơn nữa quan hệ rất tốt, nên mới đi bắt cóc Đan Diễn Vy.

Ban đầu hắn ta muốn báo thù cả Lục Trình Thiên, nhưng tình thế bây giờ của Lục Trình Thiên đang rất hưng thịnh, trong lúc quan trọng này, hắn vẫn không thể động đến Lục Trình Thiên, nhưng luôn có cơ hội, trước tiên trừng phạt người phụ nữ trước mặt này cũng như vậy.

“Chà, vậy anh đã nghe ngóng về Lục Trình Thiên thì có lẽ cũng biết bạn trai của tôi là ai.” Tìm thấy rồi, Đan Diễn Vy cầm chặt điện thoại, trong lòng rất vui, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản.

Cô dựa vào trí nhớ của mình cô bấm điện thoại mấy lần, số điện thoại trong nhật ký điện thoại không phải là Hà Cảnh Quân thì chính là Tư Tư, cho dù cô quay số nào đều có thể cứu được cô.

Chỉ là cô vẫn rất căng thẳng, không biết bản thân ấn nhầm sang phần danh bạ, ấn nhầm số của một người khác.

Vạn Đại Bằng nâng cằm nên, hai sợi lông mũi run rẩy, trông rất kinh tởm: “Con trai duy nhất nhà họ Hà, Hà Cảnh Quân, tôi biết, nhưng tôi cũng nghe nói người nhà họ Hà không chấp người con dâu tương lai này.”

“Xem ra, anh đã nghe ngóng được hết mọi chuyện.” Đan Diễn Vy vẫn đang kéo dài thời gian, nghĩ chắc số điện thoại kia có lẽ gọi qua rồi, Cảnh Quân hoặc Vu Tư Tư có lẽ rất nhanh sẽ đến thôi.

Cố ý lớn tiếng hỏi: “Vạn Đại Bằng, anh cố ý mai phục ở hành lang của sân sau để đợi tôi, có phải là người khác nói với anh.”

Lục Trình Thiên nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, theo bản năng muốn cup máy, ngón tay đã ấn ở trên màn hình, cuối cùng vẫn trượt qua bên phải.

Chỉ nghe thấy câu cuối cùng của Đan Diễn Vy, cũng chính là địa chỉ mà cô báo.

Tiếp theo là giọng nói thở gấp, đáng khinh của người đàn ông: “Con đĩ, vậy mà mày lại dám gọi điện thoại cho người khác, đáng chết.”

“Lốp bốp” sau một trận âm thanh phức tạp, điện thoại lại yên lặng một lần nữa.

Người phụ nữ kia đang gặp nguy hiểm! Cơ thể Lục Trình Thiên vừa di chuyển, đột ngột dừng lại, đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt liền chuyển động, nhìn thấy Hà Cảnh Quân vẫn đang nói chuyện với những người khác, đôi môi mỏng của anh mím chặt lại.

Hà Cảnh Quân chăm sóc Đan Diễn Vy như vậy sao? Người phụ nữ của mình đã không thấy, vậy mà còn có tâm tư hàn huyên với người khác, ánh mắt Đan Diễn Vy cũng chỉ có như vậy thôi.

Mặc dù trong lòng Lục Trình Thiên nói như vậy, vẫn không chịu nổi mà lo lắng trong lòng, nhấc chân đi đến chỗ của Đan Diễn Vy.

Đột nhiên có một cánh tay khoác lên tay anh, cơ thể yếu ớt của người phụ nữ kề sát lại: “Thiên, anh muốn đi đâu thế.”

Vũ Thư chuẩn bị đưa Lục Trình Thiên đi gặp bạn của cô ta, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy anh chuẩn bị rời đi, nhanh chóng đi qua.

Sau khi Đan Diễn Vy bị Vạn Đại Bằng phát hiện ra, bị đẩy ngã xuống đất, điện thoại cũng bay từ trong túi ra, ở chỗ mà cô giơ tay ra là có thể lấy được, cô vội vàng ấn số điện thoại của Hà Cảnh Quân.

Cô không biết Cảnh Quân có nhận điện thoại hay không, nếu như nhận, dựa theo khoảng cách giữa sân sau và phòng tiệc, bất luận thế nào, Hà Cảnh Quân nên đến nơi rồi mới đúng.

Nhưng sau khi cô mở nhật ký điện thoại, phát hiện số điện thoại vừa gọi là của Lục Trình Thiên, vẻ mặt cô vô thức trở nên tái nhợt.

Sao lại là Lục Trình Thiên chứ, anh luôn nhẫn tâm ở trên cao ném xuống cô, sao có thể qua cứu cô được chứ.

Trong khi Đan Diễn Vy đang thất thần, mu bàn tay lại truyền đến một cơn đau, điện thoại nắm chặt trong tay đột nhiên bay đi rất xa, “choảng” một tiếng vỡ thành hai mảnh.

Hóa ra Vạn Đại Bằng đã nhìn thấy Đan Diễn Vy lại muốn gọi điện thoại, tức giận đá vào mu bàn chân của Đan Diễn Vy, bây giờ dứt khoát giẫm lên cổ tay của cô, dùng cái chân cứng chắc nghiền: “Không phải rất giỏi sao, tiếp tục gọi đi, con đĩ rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt à.”

Vẫn còn may, người kia đã nhắc nhở hắn ta Đan Diễn Vy mưu mô và thông minh như thế nào, nếu không suýt nữa để con vịt đã nâu chín bay mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK