CHƯƠNG 230: VỒ HỤT
Trương Chính Quang nhìn lướt qua trên mặt bọn họ một lượt, không vui nói: “Xem chút tiền đồ của các cậu đi. Anh Chính đã gọi các cậu ra thì rất nhiên sẽ để cho các cậu được hưởng lợi rồi. Đi thôi, tối nay anh giới thiệu một cô gái đứng đắn cho các cậu làm quen.”
Vừa nghe có phụ nữ để chơi, mấy gã đàn ông đã bắt đầu thấy hưng phấn rồi, nhưng vừa có Vũ Thư để so sánh, bọn họ liền nhìn không thuận mắt đám người trang điểm bình thường.
“Anh Chính, người phụ nữ kia xinh đẹp tới mức nào thứ? Nếu xấu hơn em họ anh thì bọn em sẽ thất vọng mất thôi.”
“Đúng vậy anh Chính, ít nhất thì cũng phải không kém hơn đại mỹ nhân.”
“Đại mỹ nhân! Đại mỹ nhân! Bọn em muốn đại mỹ nhân!”
Trương Chính Quang thấy hơi đau đầu, xua tay nói: “Được rồi, được rồi, mấy thằng ranh con các cậu còn không biết gu thưởng thức của anh Chính nữa sao? Đám người đó làm sao có thể lọt vào mắt của anh Chính của các cậu được chứ? Yên tâm đi, tối nay anh sẽ dẫn các cậu đi tìm đại mỹ nhân.”
“Cô ta xinh đẹp tới mức nào chứ?” Bọn họ có phần không tin. Bọn họ gần như đã chơi hết mấy người phụ nữ trong quán bar, còn có những người mẫu xinh đẹp tuyến 18 xung quanh đây, bọn họ đã sớm chơi đủ rồi.
Trương Chính Quang cố làm ra vẻ thần bí nói: “Đương nhiên là xinh đẹp rồi, còn đẹp hơn em họ của anh nữa đấy.”
Anh ta thật ra không nói khoác, mặc dù Đan Diễn Vy là một kẻ đê tiện nhưng không sao cả. Gương mặt đó của cô vẫn ít nhiều cám dỗ, đặc biệt khi khóc lên thì khiến tâm tư người ta ngứa ngáy khó chịu nổi.
“Thật không vậy?” Mấy người đàn ông nửa tin nửa ngờ. Còn đẹp hơn người phụ nữ vừa rồi, vậy phải xinh đẹp tới mức nào chứ?
Trương Chính Quang bị hỏi mãi thì có phần mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói: “Các cậu thích nói nhảm như vậy từ khi nào vậy? Chỉ cần nói một câu thôi, rốt cuộc có đi hay không?”
Có phụ nữ không chơi cũng uổng, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân. Mấy người đàn ông nhìn nhau và đều hiểu ý trong mắt nhau, đồng thanh trả lời: “Đương nhiên là đi rồi.”
“Tốt, vậy thì lên xe nhanh đi, ai chậm nhất thì kẻ đó làm cuối cùng.” Trương Chính Quang vừa dứt lời đã bỏ chạy về trên xe của mình.
Những người khác thấy thế, trong lòng càng thêm tò mò, chỉ sợ lên cuối chỉ có thể làm cuối cùng nên tất cả đều chạy vào trong xe giống như ong vỡ tổ.
Trương Chính Quang dẫn theo mấy tên bạn xấu xông thẳng tới nhà của Đan Diễn Vy, gần như phá sập cửa căn hộ của cô mà vẫn không thấy có ai ra mở.
Người ở căn hộ bên cạnh muốn ra lý luận với những kẻ quấy nhiễu người dân, nhưng vừa mở cửa liền thấy một đám thanh niên với dáng vẻ hung ác, người đó liền vội vàng rụt đầu lại và lập tức đóng cửa, không dám nói thêm một câu nào.
Bọn họ đập cửa lâu như vậy, cho dù bên trong có người chết thì cũng có thể nghe được mới phải. “Anh Chính, có phải người phụ nữ kia còn chưa về hay không?”
Trương Chính Quang cũng hiểu rõ có lẽ Đan Diễn Vy không ở trong nhà. Muộn thế này mà cô ta còn ra ngoài chơi bời, quả nhiên là một kẻ đê tiện. Anh ta tức giận đạp cửa một cái nói: “Mẹ nó, lần này bỏ qua cho con đĩ này, chờ tới ngày mai chúng ta lại đến.”
“Anh Chính, vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Bọn họ hăng hái bừng bừng muốn chơi người đẹp, bây giờ mất hứng ra về nên trong lòng khó tránh khỏi bắt đầu cảm thấy không vui.
“Lại không phải là phụ nữ à? Hôm nay anh Chính mời mọi người tới Bất Dạ Thành, đứa nào không đi chính là không nể mặt anh.” Không thể tìm kẻ đê tiện kia để tính sổ nên trong lòng Trương Chính Quang cũng thấy bực bội, muốn tìm người để trút ra.
Dù sao anh ta đã biết được địa chỉ của cô, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, anh ta cũng không tin mình được tóm được cô.
“Đi thôi, vẫn là anh Chính hào phóng.”
“Đi theo anh Chính thì thế nào cũng có thịt ăn.”
Có ai mà không thích xài miễn phí chứ, hơn nữa một đêm ở Bất Dạ Thành, dưới mấy trăm triệu thì chẳng thể vào được đâu. Cho dù nhà bọn họ cũng có chút tiền nhưng tùy tiện tiêu mấy trăm triệu một đêm thì vẫn chịu không nổi đâu.
Nhưng nhà Trương Chính Quang làm trong ngành xây dựng lại khác, tài sản vẫn nhiều hơn bọn họ nhiều.
Trương Chính Quang thỏa mãn gật đầu, dẫn người lại lao đến Bất Dạ Thành – quán ba lớn nhất của thành phố Cẩm An
Bất Dạ Thành tên cũng như nghĩa, một đêm thức trắng vui vẻ cuồng loạn, lucsn ày chính là thời điểm náo nhiệt nhất, bọn họ tới đúng lúc có hoạt động vũ hội hóa trang, mỗi người đi vào đều được phát một chiếc mặt nạ.
Người có chút tiền đều lựa chọn ngồi ở trong ghế dài, Trương Chính Quang thích náo nhiệt nên chắc chắn sẽ không vào phòng riêng, anh ta cũng chọn một hàng ghế dài.
Sau khi gọi một đống rượu nổi tiếng, bọn họ bắt đầu ngả ngớn với đủ loại phụ nữ ở gần đó.
Bởi vì trong lòng Trương Chính Quang nghĩ tới chuyện buổi tối có thể làm Đan Diễn Vy, những người phụ nữ ban đầu cảm thấy nhìn thuận mắt lại đột nhiên trở nên vô vị, nhìn tới nhìn lui đều là mấy dạng người đó, trang điểm đậm, hôn một cái thì chẳng khác nào ăn một cân bột mì, buồn nôn muốn chết.
Làm gì giống với người phụ nữ kia, dù không trang điểm mà da vẫn như trứng gà bóc, mềm mại, mịn màng.
Mấy người kia uống rượu lại trái ôm phải ấp, thấy bên cạnh Trương Chính Quang thậm chí không có lấy một người phụ nữ thì không khỏi mở miệng hỏi: “Anh Chính, hôm nay anh làm sao thế? Sao chẳng kêu một cô nào đến tiếp anh vậy?”
“Đúng thế, em nghe nói mấy ngày nay anh Chính ở nhà làm hòa thượng đấy.”
Còn có một người vỗ nhẹ vào mông người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, bảo cô ta sang ngồi bên cạnh Trương Chính Quang: “Em cố gắng hầu hạ anh Chính của bọn anh cho tốt, buổi tối chắc chắn sẽ chẳng thiếu thứ tốt cho cô em.”
Người phụ nữ vui mừng dựa sát qua.
Trương Chính Quang cũng không từ chối, ôm lấy cô ta còn giơ tay nhéo bầu ngực lộ ra hơn nửa. Cảm giác cũng bình thường thôi, vừa nhìn đã biết là “ruộng lậu”, đất sớm đã bị không biết bao nhiêu gã đàn ông bóp nhão, cầm chẳng thấy chút căng nẩy gì cả.
“Mẹ nó, cô từng bị bao nhiêu đàn ông làm qua thế? Có phải bộ ngực kia của cô là thịt heo bơm nước không hả?”
Người phụ nữ vừa nghe Trương Chính Quang nói cay nghiệt như vậy thì khóc lóc bỏ chạy.
Những người khác không tiện nói gì. Người đàn ông mặt ngựa có quan hệ tương đối tốt với Trương Chính Quang xua tay với người phụ nữ bên cạnh, tự mình ngồi vào chỗ bên cạnh anh ta, trên mặt tươi cười hỏi: “Sở thích của anh Chính không tầm thường, nhưng có phải anh Chính cũng nên nói cho mấy người bọn em biết, để bọn em chút ý giúp anh hay không?”
Trương Chính Quang hừ hừ nói: “Đám khốn kiếp các cậu chỉ cần là phụ nữ đều không chê. Cậu tưởng là heo nái trong chuồng heo, bất kỳ ai cũng có thể cứng được sao?”
“Phải, phải, vẫn là anh Chính khác.” Thật may là ánh sáng trong quán bar không tốt, sắc mặt người đàn ông mặt ngựa có chút khó coi nhưng vẫn cố nhịn xuống giả vờ không để ý: “Anh Chính, thế ngài thích kiểu nào, để mấy anh em còn tìm giúp anh.”
Trong lòng Trương Chính Quang vẫn nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Đan Diễn Vy nên vô thức nói dựa theo gương mặt của cô: “Hơi trắng một chút, da tốt, đừng như những kẻ vô dụng kia, thổi một cái thì trên mặt cũng có thể rơi xuống đến cả cân phấn, dáng người tốt, chỉ có vậy thôi.”
Người đàn ông mặt ngựa cùng đám bạn của hắn ta nhìn nhau. Trương Chính Quang thích người phụ nữ trong sáng từ khi nào vậy? Còn muốn người đẹp, dáng đẹp, không trang điểm. Mấy người phụ nữ tới Bất Dạ Thành chơi có ai mà không lẳng lơ chứ?
Muốn tìm người phụ nữ như vậy thì phải đi tới trường nghệ thuật mà tìm, ít nhất bọn họ ngoài mặt còn có thể giả vờ trong sáng.
Mặc dù trong lòng hắn ta nghĩ như vậy nhưng không dám biểu hiện quá rõ, vẫn phải tâng bốc nói: “Vẫn là anh Chính của bọn em biết nhìn người, mấy anh em đều mở to mắt ra một chút.”a