CHƯƠNG 278: ĐAN DIỄN VY LẠI CÒN CÓ MỘT TÊN NGHIỆT CHỦNG
“Anh nói cái gì, Đan Diễn Vy đi đâu.” Vũ Thư lập tức từ trên ghế đứng lên, lớn tiếng chất vấn.
“Cô chủ, chúng tôi thực sự không có cơ hội ra tay.” Người đàn ông đang báo cáo rất là oan ức.
Vũ Thư giơ tay lên ra hiệu cho anh ta ngậm miệng, nhíu chặt lông mày, suy tư mấy giây lại hỏi: “Anh nói các anh theo dõi ở đâu.”
“Sân bay, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông và một đứa trẻ, người đàn ông kia đều có vệ sĩ bảo vệ, chúng tôi căn bản không tiếp cận được.” Người đàn ông thành thật trả lời.
“Đứa trẻ? Đứa trẻ nào.” Vũ Thư trong lòng lộp bộp một tiếng, không để ý tới hình tượng nắm lấy cổ áo người đàn ông kia hỏi, đôi tay tinh tế trắng nõn ẩn ẩn nổi gân xanh giống như sự khẩn trương và kích động trong lòng cô ta lúc này.
Người đàn ông bị túm có chút không hiểu, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ có thể sững sờ trả lời: “Là, là một đứa bé trai được Hà Cảnh Quân ôm… .”
“Không phải cái này, tôi không hỏi cái đó, anh mau nói cho tôi biết, đứa bé trai kia khoảng bao nhiêu tuổi, dáng dấp ra sao, mau nói cho tôi biết.” Lời cuối cùng Vũ Thư còn hơi hét lên, con mắt của cô ta trừng lớn, có cảm giác giống như nữ quỷ trong phim kinh dị vậy.
Người đàn ông bị dọa sợ nói chuyện cũng bắt đầu trở nên lắp bắp: “Là, là, một, một đứa bé, khoảng, đứa bé không đến năm tuổi, cụ thể bao lớn tôi, tôi cũng không biết, khoảng cách quá xa, chúng tôi không thấy rõ được đứa bé kia.”
“Không đến năm tuổi, lại là không đến năm tuổi… .” Vũ Thư bỗng dưng buông lỏng tay ra, cả người sững sờ có chút sợ run, giống như không thể tin được sự thật này.
Đứa đứa bé trai không đến năm tuổi, còn đi theo Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân lén lút rời đi, chắc chắn đứa bé không phải là con của Hà Cảnh Quân bởi vì anh ta cũng vừa mới về nước, nhưng nếu như không phải con của Hà Cảnh Quân, vậy thì còn có người nào.
Vì sao bọn họ rời đi còn dẫn theo một đứa bé, rõ ràng trong lòng sớm đã có đáp án vô cùng rõ ràng, nhưng cô ta làm thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng cái sự thật điên cuồng này.
Dựa theo thời gian, đứa bé này có khả năng nhất chính là con của Đan Diễn Vy và Thiên.
Nhưng đây là chuyện không thể nào, không thể nào.
Vũ Thư giống như bị điên hai tay níu chặt lấy cánh tay người đàn ông kia, trong mắt hiện lên gió bão đáng sợ.
Giọng nói lại nhỏ tới mức không thể tưởng tượng nổi: “Anh nói cho tôi biết, đứa bé trai kia gọi Hà Cảnh Quân là cái gì, có phải gọi anh ta là ba hay không, có phải gọi tiện nhân Đan Diễn Vy kia là mẹ hay không.”
Cô ta thấy người đàn ông kia hơi mơ hồ khó hiểu nên dùng hết sức lực toàn thân liều mạng lay người anh ta, giọng nói lập tức trở nên cuồng loạn gào thét: “Anh mau nói cho tôi biết, có phải hay không!”
Có khả năng đứa bé kia thật ra là con riêng của Hà Cảnh Quân và Đan Diễn Vy trước kia sinh ra hay không, bây giờ bọn họ hàn gắn quay về với nhau, cho nên mới muốn mang đứa bé bỏ trốn.
Đúng, nhất định là như vậy, nhất định phải như thế này mới đúng.
Cánh tay người đàn ông bị đau một trận, có thể thấy rõ ràng vết trầy do mười đầu ngón tay khắc ở trên cánh tay của anh ta, dù như thế anh ta cũng không dám dùng sức hất cô gái trước mặt lúc nào cũng có thể sụp đổ kia ra.
Chỉ có thể lắp lắp nói: “Đứa bé trai kia chỉ gọi Đan Diễn Vy là mẹ chứ không hề gọi Hà Cảnh Quân là ba mà gọi anh ta là chú.”
Trong lòng âm thầm kêu khổ, người bên ngoài lan truyền con gái nhà họ Vũ có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng điềm tĩnh, tâm địa thiện lương giống như một tiên nữ, căn bản không phải là sựu thật mà.
Nhìn biểu hiện bây giờ của cô ta, hiển nhiên chính là một người điên một nữ quỷ.
Một tia may mắn cuối cùng sót lại trong lòng Vũ Thư theo câu trả lời của người đàn ông kia mà hoàn toàn cắt đứt, cô ta kích động hất tay người đàn ông kia ra, chỉ ra cửa quát: “Cút đi, cút ra ngoài cho tôi.”
“Vâng, vâng thưa cô Vũ.” Người đàn ông kia gần như là chạy trối chết.
Vũ Thư giống như một bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần, nóng nảy nắm lấy tóc, đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt âm trầm đáng sợ, miệng còn liên tục nói lẩm bẩm.
“Tiện nhân Đan Diễn Vy kia vậy mà thật sự dám len lút sinh tên nghiệt chủng kia ra, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, tuyệt đối sẽ không buông tha cô ta.”
“A! A! Tôi muốn giết hết các người.”
Vũ Thư cầm lấy một vật liền đập lên mặt tường, căn phòng mới khôi phục được hai ngày lại một lần nữa mảnh vỡ bay loạn, sau khi cô ta phát tiết xong, lý trí mất đi qua thời gian dần trở lại, hai tay đan ở trên tóc, ánh mắt vô cùng kinh khủng.
Cô ta tuyệt đối không thể để con tiện nhân Đan Diễn Vy kia đánh bại, kể cả tên nghiệt chủng kia có thật sự là con củThiên, cô ta cũng có thể để khiến cho mẹ con họ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Quan trọng nhất trước mắt chính là không thể để cho Thiên biết đến sự tồn tại của tên nghiệt chủng kia, nếu không với tính cách củThiên tuyệt đối sẽ không thờ ơ, đến lúc đó có thêm một đứa bé ràng buộc cô ta có thể làm được cái gì nữa.
Vũ Thư nghĩ đến đến đây, phía sau lưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đáy lòng dâng lên một cỗ khủng hoảng chưa từng có, không, cô ta không thể mất đi Thiên.
Tình cảm của cô ta và Thiên từ đầu đã tràn ngập nguy hiểm, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên nghiệt chủng thuộc về Đan Diễn Vy, vậy khả năng giữa bọn họ lại càng thêm nhỏ bé.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Vũ Thư lóe lên một tia sát ý tàn nhẫn, nhất định trước khi Thiên biết đến sự tồn tại của đứa bé kia cô ta phải đem tên nghiệt chủng kia xử lý.
Không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, nếu như Thiên thích cô ta cũng có thể sinh, sinh nhiều hay ít cũng không có vấn đề gì.
Trong lòng có chủ kiến nên cô ta không còn hoảng như vừa rồi nữa, từ lúc bắt đầu liền nổi cơn thịnh nộ đến mức không thể nào tiếp nhận được, sau đó từ từ bình tĩnh lại, chỉ trong một giờ, trong đầu cô ta rất nhanh đã nghĩ ra cách, cũng mặc kệ trên mặt đất còn rất nhiều mảnh vỡ.
Cô ta trực tiếp bước qua đó, cầm điện thoại di động lên bấm điện thoại gọi cho một người.
Một người có thể giải quyết tất cả phiền phức.
Điện thoại thông mấy giây mới có người tiếp nhận: “Thư, sao em lại tìm tôi.”
Mặc dù Vũ Thư đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe được tiếng cưa điện xoẹt xoẹt từ phía người đàn ông kia, trong lòng vẫn hơi phát run, cô ta ổn định lại, cô gắng để cho giọng nói của mình không run rẩy sợ hãi: “Lý Ngao, giúp tôi giết một người, không, hai người, mười lăm tỷ.”
“Em như thế này không phải đang coi thường tôi sao, chỉ cần một câu nói của em, đừng nói chỉ hai người, mười người, hay một trăm người cũng không có vấn đề gì.” Lý Ngao nói.
Vũ Thư mấp máy môi, giả vờ nghe không hiểu, giải quyết việc chung nói: “Tôi chỉ hỏi anh có nhận hay không.”
Mặc dù trên miệng cô ta hỏi như vậy nhưng trong lòng đã chắc chắn anh ta sẽ không từ chối mình, bởi vì cô ta biết người đàn ông ở đầu kia điện thoại yêu mình điên cuồng như thế nào.
Cũng bởi vì người đàn ông này yêu cố chấp tới mức gần như biến thái, cho nên cô ta cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc vào anh ta, nhưng bây giờ Đan Diễn Vy lại dám lừThiên lén lút sinh hạ tên nghiệt chủng, nên cô ta còn có chuyện gì mà không dám làm.
Quả nhiên Lý Ngao sảng khoái đồng ý: “Nhận.”
Nhưng anh ta lại không đòi tiền, tiền đối với anh ta mà nói chỉ là một đống số lượng mà thôi: “Tôi không lấy tiền, tôi chỉ cần em… .”
“Lý Ngao anh không nên quá phận.” Vũ Thư không đợi anh ta nói ra hết liền tức giận đánh gãy, không phải là cô ta không chọn được người khác, nhưng Lý Ngao là một tên sát thủ chuyên nghiệp, chỉ cần cho anh ta danh sách và số tiền tương ứng, người kia tuyệt đối không sống quá thời gian quy định.
Đây mới là nguyên nhân thực sự cô nguyện ý ta mạo hiểm.
Cô ta cũng do cơ duyên xảo hợp mới quen biết Lý Ngao, ai biết được Lý Ngao không biết có phải là đã uống nhầm thuốc hay không mà coi trọng cô ta, nếu như không phải lo ngại sự tồn tại của ba cô ta, tên đàn ông này đã sớm bắt cô ta đi rồi.