CHƯƠNG 437: CŨNG CHỈ LÀ ĐÀN ÔNG
Lời nói của Lục Trình Thiên khiến mặt Đan Diễn Vy đỏ lên, căm hận nhìn anh ta: “Anh mới cần những dịch vụ khác thì có! Lục Trình Thiên, đừng ép tôi phải ra tay với anh.”
“Cầu còn không được ý chứ, tôi lại hy vọng cô có thể động cả tay lẫn chân cùng một lúc.” Lục Trình Thiên phát ra tiếng cười, biểu cảm trên khuôn mặt anh khiến trong lòng cô muốn điên lên.
Động tay động chân?
“Lục Trình Thiên, tốt xấu gì thì anh cũng đường đường là một nhân vật nổi tiếng ở thành phố Cần An, anh có thể đừng cư xử như một con quỷ háo sắc không?” Đan Diễn Vy quát lên, cả người lùi lại phía sau, bộ dáng như đang muốn bỏ đi vậy.
Lục Trình Thiên nhanh tay túm lấy cô: “Bất kể là em nói gì đi nữa, hôm nay em không được phép rời khỏi đây.”
Đan Diễn Vy suýt nữa thì bỏ chạy, đang muốn nổi giận thì đột nhiên bị Lục Trình Thiên tóm lấy, bế lên rồi đi về hướng phòng ngủ.
“Lục Trình Thiên đồ thần kinh nhà anh, buông tôi ra, anh buông tôi ra mau…” Đan Diễn Vy hét lên, cố gắng đẩy mạnh người đàn ông này ra.
Lục Trình Thiên dường như không nghe thấy gì, ngựa quen đường cũ anh vẫn ôm chặt cô rồi đi về hướng phòng ngủ.
“Luôn mồm nói muốn phân chia ranh giới với tôi, nhưng lại mặc áo choàng tắm đứng lượn lờ trước mặt tôi, Đan Diễn Vy, tôi cũng chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường!” Lục Trình Thiên cắn răng, ôm lấy phần da thịt mịn màng mềm mượt ở nơi bàn tay cô, thứ khiến anh phải đứng núi này mà trông núi nọ, trong lòng anh nhiệt huyết dường như đang dâng trào.
Bầu không khí trong toàn bộ căn phòng ngay lập tức tràn ngập sự mơ hồ, người đàn ông hít thở đến điên cuồng, cũng thấy được ánh mắt thâm trầm ấy đang nuốt trọn cô.
Đan Diễn Vy hoảng hốt ra sức giãy dụa, nhưng trời sinh thân hình của đàn ông và phụ nữ không hề giống nhau, chút sức lực ấy của cô đối với Lục Trình Thiên mà nói căn bản chỉ như đùa giỡn.
Cằm của Lục Trình Thiên siết chặt, anh bất ngờ ném người cô xuống giường, không chờ cho cô từ trạng thái như mất trọng lượng ấy hồi phục trở lại thì Lục Trình Thiên đã đè cà thân hình cô xuống, lao đến ôm trọn cơ thể cô, không để lộ ra một kẽ hở nào.
“Ư…Lục Trình Thiên…” Cô đẩy ra và gầm gừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tình nguyện, cô dùng toàn bộ sức mạnh của mình để kháng cự.
Nhưng khi ngón tay của người đàn ông đã thâm nhập vào cơ thể, thì tất cả sự kháng cự đều trở nên mềm yếu.
Ở chung bốn năm, bọn họ đã quá hiểu rõ đôi phương rồi.
Đối với những phần nhạy cảm trên cơ thể đối phương, quen thuộc đến mức dường như là cơ thể của mình vậy, chỉ là sự khiêu khích cứ lặp đi lặp lại, cô không còn chịu nổi sự nhiệt tình mãnh liệt của anh.
Đan Diễn Vy khe khẽ rên rỉ, khiến anh càng trỏ nên điên cuồng. Lục Trình Thiên vùi đầu vào nơi mềm mại của cô, cả người mãn nguyện thở ra một tiếng.
Trong mắt người ngoài, người đàn ông này ưu tú bất khả chiến bại, cuối cùng cũng quỳ gối dưới chiếc váy quả lựu của cô.
Khoảnh khắc này, hoàn toàn không tồn tại lý trí.
“Đan Diễn Vy…Đan Diễn Vy…” toàn thân Lục Trình Thiên toát ra một lớp mồ hôi mỏng, ôm lấy cơ thể cô, giọng nói hổn hển kêu tên cô.
Đan Diễn Vy loạng choạng giữa biển khơi rộng lớn, đầu óc hỗn loạn tràn ngập đại dương, chỉ còn giọng nói thâm tình, chỉ dẫn cô tìm hướng đi.
Đan Diễn Vy luôn cảm thấy, có lẽ chỉ có những lúc này, cô mới cảm thấy Lục Trình Thiên là của mình.
“Lục Trình Thiên…”
Đan Diễn Vy kêu một tiếng, giọng nói vô cùng dịu dàng và quyến rũ, đem theo tình cảm sâu thẳm ẩn sâu trong đáy lòng, khiến trái tim anh run rẩy.
Sau một lúc, hai người ướt đẫm mồ hôi cuối cùng cũng theo âm thanh rơi xuống bức màn của cuộc sống về đêm. Lục Trình Thiên lần đầu tiên ôm cô vào trong lồng ngực, không để cô lại trong căn phòng lạnh lẽo.
Sau khoảnh khắc dâng trào đó, lại có một cảm giác ấm áp hiếm thấy, toàn thân bị mồ hôi phủ đầy dính dính nhớp nhớp, Đan Diễn Vy có chút không thoải mái cựa quậy.
“Sao thế? Ăn chưa no à?” Giọng của Lục Trình Thiên nhẹ nhàng cười hỏi.
Trong nháy mắt sắc mặt Đan Diễn Vy đỏ lên…
Chuyện này đối với anh mà nói, chỉ như muỗi cắn mà thôi, sao có thể khiến Lục Trình Thiên để tâm được chứ?
Lục Trình Thiên siết chặt hai cánh tay, đôi chân dài của anh vắt lên, như vậy mới giữ chặt cô trong lòng, dù cô có dùng sức lớn thế nào, thì cũng không thể thoát ra được.
“Lục Trình Thiên, nóng quá!” Đan Du Vi giãy dụa vô ích, chỉ biết chán nản nói.
“Tâm tịnh rồi tự nhiên sẽ mát.” Lục Trình Thiên uể oải nói.
Kiểu người này như một tên vô lại, Đan Diễn Vy trước giờ chưa tùng gặp qua, cô túc đến cán chặt rang.
Lục Trình Thiên đưa tay ra nâng cằm cô: “Mấy tuổi rồi, sao còn ấu trĩ hơn Du Du thế.”
Đan Diễn Vy rên rỉ, há miệng cắn lấy ngón tay người đàn ông trước mặt.
Lục Trình Thiên nhướn mày: “Vị ngon đến vậy à? Ban nãy hình như…”
Não của Đan Diễn Vy lập tức nhảy số rồi đờ người ra.
Cô chợt nhớ lại ngón tay này khi nãy anh đã làm những gì.
Nhả ra, Đan Diễn Vy nhổ ra vài cái, cảm giác ghê tởm trào dâng.
“Đây là thứ ở trong cơ thể của em, mà em còn ghét bỏ nó, Đan Diễn Vy, em đúng là quái đản.”
Cô nghe vậy liền nghiến răng, thực sự muốn đánh chết anh.
“Buông ra, tôi muốn đi tắm.” Đan Diễn Vy khịt mũi, trông có vẻ tức giận.
Nhưng trong mắt Lục Trình Thiên, người phụ nữ này chỉ là đang thẹn quá hóa giận thôi.
Người phụ nữ này tức lên cũng rất đáng sợ đấy!
Lục Trình Thiên nới lỏng tay chân, nhìn theo dáng vẻ người phụ nữ nhỏ mất kiềm chế lao về phía phòng tắm, cái lưng lắc lắc ấy khiến lòng anh có chút toan tính.
“Hay là chúng ta tắm cùng nhau đi.” Lục Trình Thiên đề nghị nói.
Đan Diễn Vy đóng sầm của lại: “Cút!”
Anh cúi đầu cười ra tiếng, trong lòng rất hạnh phúc!
Cô đóng cửa lại, khuôn mặt vẫn mang theo sự nhiệt tình chưa toát hết ra, cũng không biết có phải do bài tập thể dục quyết liệt ban nãy không, hay do lời nói của Lục Trình Thiên.
Mở vòi hoa sen ra rồi đón nhận dòng nước chảy xuống, khuôn mặt Đan Diễn Vy hạ nhiệt độ xuống, khi ngước đầu lên, trông thấy người phụ nữ trong gương, có chút sững sờ.
Má và khóe mắt sáng ửng đỏ, áo choàng tắm trắng phủ kín cơ thể, nhìn thấu được bên trên xương quai xanh mỏng manh được phủ những vết tàn nhan lốm đốm như hạt dâu tây.
Cắn môi, cô dường như vẫn cảm nhận được niềm vui xuất hiện từ trái tim mình ban nãy.
Lục Trình Thiên thực sự có độc.
Khiến người ta bất lực từ bỏ.
Đan Diễn Vy khẽ lắc đầu, lại có chút âm thầm hối hận.
Luôn cảm thấy mỗi khi ở bên Lục Trình Thiên, sẽ luôn xuất hiện nhưng việc không kiểm soát được như vậy.
“Vẫn chưa xong à? Tôi cũng muốn tắm.” Tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ bối rối của cô.
Ý nói trêu chọc của Lục Trình Thiên và tiếng cười của anh khiến cô lại thầm khó chịu.
Tức giận cô nói với người đứng ngoài cửa: “Đi sang phòng khác.”
Căn hộ này không nhỏ, không chỉ có một phòng tắm.
Lục Trình Thiên ho nhẹ: “Thực sự là không cho tôi tắm cùng à?”
Đan Diễn Vy trả lời anh bằng tiếng khóa chốt cửa.
Lục Trình Thiên mỉm cười, nhà anh mà anh lại không có chìa khóa dự phòng sao?
Ngây thơ!
Chậm rãi mặc một chiếc khăn tắm giống của Đan Diễn Vy rồi đi đến một phòng tắm khác.
Đàn ông có thể dành ít thời gian hơn trong phòng tắm, vì thế khi anh bước ra, Đan Diễn Vy vẫn chưa xong.a