CHƯƠNG 385: KHÔNG ĐƯỢC NGHE TRỘM.
Đan Diễn Vy có chút sa sút tinh thần ngồi dựa vào ghế sofa, trong ti vi vang lên giọng nói của người dẫn chương trình, khiến cô có chút buồn ngủ.
IQ của con trai cô rất cao, không xem những bộ phim hoạt hình ồn ào kia, nhưng cũng không làm phiền cô nghỉ ngơi,
Du Du bò ra khỏi chăn, nhìn qua bên này, khẽ giọng nói: “Mẹ, mẹ ngủ rồi sao?”
Đan Diễn Vy lập tức mở mắt, đôi mắt trong veo: “Sao thế? Có phải là muốn uống nước? Hay là muốn đi vệ sinh?”
Du Du lắc đầu, dang tay ra.
Đan Diễn Vy hiểu ý đi qua, ôm cậu vào trong lòng, nghiêng người nằm bên cạnh Du Du.
“Mẹ, mẹ muốn lấy chú Hà sao?” Du Du hỏi, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò và nghi ngờ.
Cơ thể Đan Diễn Vy hơi cứng lại, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức đóng băng, nhìn khuôn mặt giống hệt với Lục Trình Thiên, sao lại không nói ra được hai từ kết hôn.
Du Du dù có thông minh, cũng chỉ là một đứa bé, đối với mối quan hệ phức tạp và suy nghĩ vì lợi ích của người lớn, luôn không thể hiểu được.
Trong lòng cậu bé, chỉ muốn ba mẹ ở cùng với nhau.
Giống như những bạn nhỏ khác.
Đáng tiếc, dường như không thể đạt được.
“Du Du, nghe trộm người lớn nói chuyện không phải chuyện của một đứa trẻ tốt nên làm? Lần sau lúc mẹ và chú Hà nói chuyện, không được nghe trộm, biết không?” Đan Diễn Vy cố tỏ ra tức giận.
Âm thanh trong ti vi to như vậy, hai người cũng ngồi không gần, sao tiểu tử này lại nhạy bén như vậy, tai tốt như vậy?
Đúng là xuất quỷ nhập thần như Lục Trình Thiên.
Du Du lắc đầu, đôi mắt mở to tỏ vẻ khinh thường.
Mẹ đang muốn chuyển chủ đề sao?
Thật có chút không thông minh mà.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.” Đan Diễn Vy bất lực, khẽ xoa đầu cậu bé: “Không phải Du Du rất thích chú Hà sao?”
Du Du bẹp miệng: “Không, chú Hà đối xử với Du Du rất tốt, nhưng chú Hà không phải là ba.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Đan Diễn Vy u ám hơn: “Nhưng ba đã có dì Vũ rồi, lẽ nào con muốn ở cùng cô ta sao?”
Khóe miệng Du Du vểnh lên.
Cậu vẫn nhớ dì xấu kia.
Sao có thể ở cùng một mụ phù thủy như vậy chứ.
“Mẹ, sau này Du Du sẽ ở bên cạnh mẹ, mẹ đi đâu Du Du sẽ đi đó.”
Du Du ôm lấy Đan Diễn Vy cũng không xoắn xuýt. Dù sao trước đây không có ba cậu vẫn sống rất tốt, chỉ là không được gặp mẹ nhiều, nhưng mẹ chỉ có một mình cậu, hơn nữa cũng sẽ không cần cậu.
Nếu như cái giá của việc muốn ba là phải ở cùng mụ phù thủy, hơn nữa còn phải rời xa mẹ, vậy thì cậu thà rằng có một chú Hà xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Đan Diễn Vy ôm cậu bé ở trong lòng, xoa đầu Du Du, vành mắt đã ửng đỏ.
Cô chưa bao giờ hối hận vì đã giữ lại Du Du, đứa con này là một đứa bé tri kỷ hiểu chuyện, vẫn luôn là niềm tự hào của cô.
“Du Du, mẹ nhất định sẽ khiến con có một cuộc sống vui vẻ, nhất định sẽ giống như những đứa trẻ khác.” Đan Diễn Vy nhỏ giọng thề.
Ở phòng bên cạnh, lông mày của Lục Trình Thiên nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Giọng nói trầm thấp, đôi mắt hơi nheo lại, con ngươi đen phát ra sự lạnh lùng, trong khoảnh khắc kia giống như cả người chìm trong băng tuyết.
Kiều Chấn Ly run rẩy, khẽ xoa mũi: “Chuyện này đều là lỗi của tôi, tôi đảm bảo trong ba ngày, thời gian ba ngày tôi nhất định sẽ bắt được Lục Nhĩ. Sau đó tôi sẽ tự mình chịu phạt.”
“Mọi thứ đã được lên kế hoạch, vậy cậu còn qua đây làm gì?” Lục Trình Thiên cười khẩy.
Bình thường không dễ làm được chuyện này, đến thời điểm quan trọng lại xảy ra sai lầm.
Một Lục Nhĩ cũng có thể khiến bọ họ động thủ năm lần bảy lượt, hôm nay còn biến mất dưới mắt! Xem ra mấy năm nay anh không ở bên cạnh theo dõi, mấy người này đều không chăm chỉ luyện tập!
Kiều Chấn Ly liền cúi đầu càng thấp.
Bình thường không to không nhỏ cũng bỏ đi, đều là anh em, nhưng khi liên quan đến nhiệm vụ và kỷ luật, sẽ không có bất kỳ sự thương lượng nào.
Trong lòng anh ta biết rất rõ hình phạt của mình là gì.
Đến đây chỉ là vì để nói với lão đại một tiếng.
“Lão đại, bây giờ vẫn chưa tìm được Lục Nhĩ, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có cần phái thêm người đến bệnh viện không? Tôi lo lắng Lục Nhĩ có thể sẽ ra tay với anh.” Sau đó lại một lần nữa tìm điểm yếu của anh, ra tay từ Đan Diễn Vy hoặc Du Du.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn là giết lão đại.
Lục Trình Thiên lạnh lùng “hừ” một tiếng, một lúc sau mới lên tiếng:
Không cần, tìm một nơi yên tĩnh một chút, tôi và Du Du sẽ chuyển qua đó.”
Đương nhiên, không thể thiểu người phụ nữ kia.
Giảm bớt một số chuyện, không cần phải để người đến bệnh viện gây thêm chuyện.
Kiều Chấn Ly cười toe toét, sao lại cảm thấy lão đại đang có chủ ý xấu?
“Vâng!”
“Theo dõi bên Thẩm Lãng, còn có Vạn Đại Bằng, điều tra rõ ràng thời gian giao dịch hàng hóa, tốt nhất có thể trà trộn vào nơi ký kết, nếu như lần này lại làm không tốt, cậu sẽ phải tự mình về căn cứ một năm.” Giọng nói của Lục Trình Thiên lạnh lùng.
Vẻ mặt Kiều Chấn Ly giống như bị táo bón, nghĩ đến nơi đáng sợ kia, trong lòng lập tức sợ hãi.
“Vâng!” Lớn tiếng trả lời.
“Còn có, ba ngày, là chính cậu nói.” Lục Trình Thiên nhắc nhở.
Kiều Chấn Ly cười khổ, cúi chào cao giọng nói: “Vâng!”
“Đi đi!”
Kiều Chấn Ly vội vàng rời đi.
Lục Trình Thiên đứng dậy, chạm vào vết thương ở bả vai, Lục Nhĩ kia giấu thứ gì đó rất sắc bén, suýt nữa thì xuyên qua vai anh.
Nhưng đối với anh mà nói, chỉ cần không chết, đều không là vết thương lớn.
Còn Thẩm Lãng, đã khiến anh phải nhìn với con mắt khác.
Trên người Lục Nhĩ này rốt cuộc có điểm gì tốt, có thể để anh ta không ngần ngại lộ diện dưới mắt của bọn họ, cũng phải bảo vệ được?
Lục Trình Thiên nheo mắt, đầu anh giống như một thiết bị tinh vi nhất, tất cả dữ liệu của Lục Nhĩ hiên lên, sau đó liên kết với chuyện nhà họ Thẩm.
Cố gắng tìm ra manh mối.
Lúc này nhà họ Thẩm.
“Anh, sao vậy, anh đã giúp em hỏi chưa, cậu bé tên Du Du bây giờ thế nào rồi?” Thẩm Thất Thất hỏi.
Tối qua cô nghe lời kịp thời gọi cảnh sát, nhưng ngoại trừ ở đồn cảnh sát lấy lời khai, căn bản không có tiến triển gì cả, đợi đến rất muộn, vẫn là Thẩm Lãng qua đón cô, nói là sẽ kêu người để ý.
Nhưng đã qua một đêm rồi, cũng không biết cậu bé kia thế nào rồi.
Nhớ đến bánh bao nhỏ đáng yêu kia, sức khỏe vốn không tốt, bây giờ lại bị bắt cóc, Thẩm Thất Thất liền tự trách mình.
Nếu như không phải cô mang cậu bé đi ra ngoài ăn bàng ngọt, có lẽ cậu bẽ cũng không gặp phải tai họa bất ngờ như vậy.
Đều là lỗi của cô.
Thẩm Lãng nhướng mày, bất lực với sự lương thiện và đơn thuần của em gái, đồng thời cũng có chút lo lắng.
“Đứa bé kia đã được tìm thấy rồi, em yên tâm đi.” Thẩm Lãng nói.