CHƯƠNG 376: CHO PHÉP EM NGHĨ TỚI TÔI.
Phòng phẫu thuật của Lục Trình Thiên cách phòng của Du Du cũng không xa, trước đó Đan Diễn Vy còn không cảm nhận được gì, lúc này có thể vì cả trọng lượng đều đặt xuống đôi chân, nỗi đau đớn mãnh liệt trên chân liền truyền đến toàn thân.
Bên cạnh còn phải đỡ một người đàn ông cao lớn, mới đi chưa được mấy bước, mồ hôi lạnh đã tuôn ra.
Lục Trình Thiên phát hiện người ở bên cạnh có chỗ không đúng lắm, không dấu vết mà dịch dịch thân thể, cố gắng không để trọng lượng của mình đè lên cô.
Đến thang máy, Lục Trình Thiên đột nhiên buông một cánh tay ra, khoác lên bên trên xà ngang.
Đan Diễn Vy khẽ thở dài một hơi.
Một cái chân lặng lẽ kiểng lên.
“Anh…anh không có chuyện gì chứ?” Lại nhớ đến người đàn ông bị thương ở bên cạnh, Đan Diễn Vy vội vã quay đầu nói.
Sắc mặt Lục Trình Thiên cứng ngắc, mí mắt dưới xanh đen, trạng thái hơi mệt mỏi, chỉ có con ngươi đen láy lạnh lẽo như kim loại trong thang máy, vẫn có thể khiến người khác sợ hãi trong lòng như cũ.
Lục Trình Thiên cười nhạo: “Không chết được đâu.”
Lửa giận của Đan Diễn Vy bốc lên, đúng là không thể nói chuyện đàng hoàng với người này được mà!
“Lục Trình Thiên, anh có thể dễ nói chuyện một chút không hả? Tôi cũng đâu có chọc giận anh, anh cứ âm dương quái khí làm gì?”
Lục Trình Thiên miễn cưỡng quay đầu nhìn cô, mặt mũi của cô gái nhỏ này tràn đầy tức giận, so với khuôn mặt tái nhợt vì gió lạnh trong bệnh viện, bây giờ ngược lại còn hồng hào hơn mấy phần, nhìn rất có khí sắc.
Lục Trình Thiên: “Sao em lại quan tâm tôi như vậy? Không phải điều em mong nhất là tôi chết đi à?”
Đan Diễn Vy hơi liếc nhìn bàn chân mình, ánh mắt lập tức run rẩy né tránh tầm nhìn của anh.
Nhìn mặt Lục Trình Thiên một cái, lại nhìn bắp đùi của Lục Trình Thiên một cái, lửa giận lập tức bốc lên đầu.
“Lục Trình Thiên, anh gạt tôi, bắp đùi của anh không bị gì!”
Đan Diễn Vy tức giận bừng bừng.
Nhớ đến buổi sáng bị anh sai bảo, vừa đẩy xe lăn vừa đút cơm, không ngờ người đàn ông này từ đầu đến cuối đều không có chuyện gì.
Trước đó còn lo lắng cho Du Du nên không có để ý tới, bây giờ suy nghĩ mới thấy một màn xé thạch cao kia, chậc chậc, thật chứ!
Giọng nói của Lục Trình Thiên âm u: “Không phải là em tận mắt nhìn thấy dao cắm vào à? Tất cả máu chảy ra đều là giả ư?”
Suy nghĩ lý trí của Đan Diễn Vy trở về, có chút không phản bác được.
Dao chắc chắn không phải là giả, ở phòng Du Du, cũng là tự anh đâm vào thịt của mình, lúc ấy máu tươi phun ra còn rất nóng.
“Vậy…vậy sao anh lại… Sao lại không có cảm giác gì?” Nói xong, Đan Diễn Vy cũng cảm thấy mình hơi xấu hổ.
Lúc trước còn chỉ trích anh thờ ơ đối với việc của Du Du, không ngờ người này còn bị thương vẫn cố nhịn mà đem Du Du trở về.
Trong lúc nhất thời, Đan Diễn Vy tự trách mình không thôi, rất muốn thu hồi những lời nói đó lại.
Lục Trình Thiên quá hiểu người phụ nữ nghĩ gì cũng viết hết lên mặt này.
Tròng mắt hơi nheo lại, nở một nụ cười.
Cánh tay dài duỗi ra khoác lên bả vai Đan Diễn Vy, đầu cúi thấp xuống, tiến đến gần mặt cô: “Đan Diễn Vy, tôi xông vào nguy hiểm để cứu Du Du, còn bị người ta chém một dao, em cũng không thưởng gì cho tôi sao?”
Trong đôi mắt kia đầy ngọn lửa nhỏ, Đan Diễn Vy không kịp đề phòng mà toàn bộ đều xâm vào trong mắt cô.
Một cảm giác không thể quen thuộc hơn, để lời cảm ơn của cô đột nhiên mắc ở cổ họng.
Cái tên đại biến thái này!
Cái này cũng coi như tàn tật rồi, còn muốn cái gì nữa đây?
Mặt cô đỏ bừng từng mảng từng mảng, vừa tức giận lại vừa thẹn thùng.
Lục Trình Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt có ý cười tinh nghịch.
Đưa tay qua vuốt vuốt đầu cô: “Đang nghĩ gì thế?”
“Anh…anh…”
“Tôi biết tôi lớn lên rất đẹp trai, tôi cho phép em nghĩ tới tôi, có điều bây giờ chúng ta đang nói đến phần thưởng nha!” Lục Trình Thiên mân mê miệng.
Đan Diễn Vy: “Cái đồ không biết xấu hổ!”
Lên án nhìn anh, Đan Diễn Vy trách móc: “Lục Trình Thiên, anh bây giờ là bệnh nhân, không nên suy nghĩ những chuyện không đâu, thả lỏng tinh thần có lợi cho thân thể hồi phục.”
“Kông phải là bệnh nhân thì có thể nghĩ đến một số chuyện không đâu đó à?” Lục Trình Thiên lật lọng.
Đan Diễn Vy không thể nói ra lời, vụng về phản bác: “Không phải bệnh nhân cũng không…cũng không thể nghĩ mấy chuyện không đâu được.”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, không có chút sức lực gì.
Lục Trình Thiên nhìn người phụ nữ đầu sắp cúi xuống tới đất, một tay nắm lấy tóc của cô kéo kéo, Đan Diễn Vy bị đau, bỗng nhiên ngẩng đầu tức giận nhìn anh.
“Lục Trình Thiên, anh làm cái gì…ưm…”
Người đàn ông cúi xuống, há miệng ngậm lấy hai cánh môi trêu ghẹo khiến anh cào tim cào phổi, tinh tế trằn trọc, mang theo thương tiếc, cũng mang theo thâm tình, mang theo cả tình cảm ẩn giấu mà cô không biết.
Đan Diễn Vy nhắm mắt lại theo phản xạ, trong không gian nhỏ hẹp, thang máy yên tĩnh lạnh lẽo, chỉ còn lại tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên khẽ của người phụ nữ, hơi thở mập mờ trong nháy mắt nóng lên.
Đan Diễn Vy không biết có phải là có chỗ nào không đúng hay không, rõ ràng cô nên kháng cự lại nụ hôn này, nhưng lại để cho cô không tự chủ được mà thuận theo, hé bờ môi thơm tho ra để người đàn ông công thành đoạt đất, mang theo từng đợt từng đợt lửa nóng.
“Lục…Lục…Lục Trình Thiên…” Hơi thở dần dần không ổn định, không khí rót vào người phụ nữ thiếu dưỡng khí trong lồng ngực, bàn tay nhỏ lưu luyến đặt trên người Lục Trình Thiên.
Âm thanh nho nhỏ tinh tế của người phụ nữ khiến Lục Trình Thiên tỉnh táo lại, lửa nóng toàn thân chậm rãi hạ xuống.
“Thật là tiếc quá.” Lục Trình Thiên toát ra oán niệm vô tận, thở dài một hơi nói.
Nhiệt độ nóng bỏng trên mặt Đan Diễn Vy vừa mới tiêu tán được một chút, trong phút chốc lại để cho hai má trở nên đỏ bừng.
Cái tên lưu manh này!
Tức giận lườm lườm Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy cố ý nhắc nhở: “Ở đây là thang máy!”
“Vậy đợi lát nữa em đến phòng tôi?” Lục Trình Thiên nhíu mày.
“Anh còn là bệnh nhân đó!”
“Em không tin năng lực của tôi à?”
“Đồ thần kinh!”
Cũng không biết thang máy dừng đây bao lâu rồi, thời gian hai người đứng ở đây cũng không ngắn, Đan Diễn Vy trợn trắng mắt, sau đó mới giật mình nhìn cửa thang máy không mở ra.
Cô hoảng sợ mở to hai mắt: “Thang máy bị hỏng hả?”
Lục Trình Thiên nhẹ nhàng vươn cánh tay ấn xuống một cái nút trên thang máy, cửa thang máy lập tức mở ra.
Mà ngoài cửa có mấy người đang đứng.
Nhìn thoáng qua Kiều Chấn Ly, còn có mấy người áo đen thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lục Trình Thiên.
Trong đầu Đan Diễn Vy xẹt qua một ý nghĩ, lại khiến cô không dám khẳng định, nhưng chỉ vỏn vẹn là một ý nghĩ mơ hồ, cô không biết làm sao.
“Lục…Lục Trình Thiên, có phải cửa thang máy đã từng mở không?” Đan Diễn Vy nhỏ giọng nói.
Đến tầng lầu đã bấm thì cửa sẽ tự động mở ra, cũng có khả năng đã mở mà không động đã bị bọn họ đóng lại, nhưng bọn họ còn chưa ấn đóng cửa mà.
Gương mặt Lục Trình Thiên hiện lên trạng thái buồn cười: “Đúng đó, tôi sợ em ngại ngùng nên đã đóng cửa lại.”
Sợ em ngại ngùng…
Em ngại ngùng…
Ngại ngùng…
Đan Diễn Vy: “Lục Trình Thiên, cái tên chết bằm này!”
Đan Diễn Vy hét lên một tiếng, nhanh chân chạy thẳng ra ngoài.
Không chú ý đến đau đớn ở chân, lúc bước ra cửa thang máy lảo đảo muốn ngã, dọa đến Lục Trình Thiên theo bản năng đang muốn đỡ cô, vừa mới đụng tới cô, cô đã thét chói tai nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn vào đôi chân rõ ràng không đúng lắm, sắc mặt Lục Trình Thiên tối sầm lại.