Vy Vy chuẩn bị chu đáo thật, các món ăn được phối hợp rất tốt, trang trí cũng rất tinh tế.
Mùi hương thơm nức mũi, thôi thúc Lân Hoàng mau mau động đũa, vào đúng lúc ngón tay anh chạm vào đũa, thì có người tới, nhàn nhạt dặn dò một câu: “Gọi một phần ăn đưa vào đây.”
Lân Hoàng lập tức thẳng người, lễ phép nói: “Vâng, thưa luật sư Lục.”
Người nào đó vốn đang chuẩn bị về phòng làm việc, bước chân dừng lại, thâm trầm nhìn hộp cơm thịnh soạn vẫn chưa được ăn của Lân Hoàng.
Hương vị quen thuộc, cách trang trí quen thuộc, ngoài người phụ nữ đó ra thì chả ai lại đi mất công chuẩn bị như thế nữa.
“Tôi đói rồi.”
“Hả?” Lân Hoàng kinh ngạc, khó hiểu mà nhìn đôi mắt đạm nhạt ấy, đầu óc linh hoạt, lập tức suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
Đợi đã, ông chủ không thể chỉ có một câu tùy tiện như vậy được, chắc chắn còn có ngụ ý gì nữa mà anh chưa lĩnh hội được.
Hai chữ “đói rồi” rất đơn giản, nhưng chứa đầy ý nghĩa, thâm sâu khó lường.
Đầu tiên ông chủ sẽ không kêu đói vào lúc anh chưa gọi cơm.
Hơn nữa theo anh cảm thấy, tầm nhìn của ông chủ có đặt vào hộp cơm của anh vài giây.
Cuối cùng theo kết quả có được, ý của ông chủ là muốn phần cơm này của anh!!
Cả quá trình suy nghĩ tưởng là rất dài, nhưng thực chất chỉ có 3 giây.
Lân Hoàng với tốc độ nhanh nhất, đóng lại nắp hộp cơm còn mới, lễ phép đưa cơm qua: “Luật sư Lục, nếu ngài không chê, có thể ăn phần cơm này của tôi.”
“Ừm, Lân Hoàng anh tự gọi một phần cho mình đi, tính vào tiền của công ty.” Lục Trình Thiên rất yên tâm mà cầm hộp cơm của Lân Hoàng, ung dung mà bước vào văn phòng mình.
Đúng là một giây quyết định cả cuộc đời mà, Lân Hoàng lau mồ hôi trên trán, tặng một like cho sự thông minh nhanh trí của mình, chỉ là lúc anh cúi nhìn cái bàn làm việc trống không của mình, bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Anh cũng muốn nếm thử tài nghệ nấu ăn của Vy Vy mà…
“No quá, đúng là cơm của mình làm vẫn ngon nhất, cũng không lãng phí.” Đan Diễn Vy xem đồng hồ trên máy tính, đã qua 30 phút rồi, Lân Hoàng chắc cũng ăn xong rồi.
Cô tiện đi rửa hộp đồ ăn cả hai người luôn, để đến tối về mỡ dính vào sẽ khó rửa.
Nghĩ rồi, Đan Diễn Vy liền đến văn phòng của Lân Hoàng để lấy hộp cơm: “Anh Hoàng, anh ăn xong chưa?”
“Ừm, ăn xong rồi, Vy Vy lấy hộp cơm à, thật ngại quá lại để em đến lấy.” Thực tế thì anh vừa ăn cơm gọi ở bên ngoài xong, tuy vị cũng được, nhưng vẫn thấy tiếc.
Đan Diễn Vy rất tùy ý nói: “Không sao, tôi tiện tới lấy hộp đi rửa.”
“Ừm, em đợi chút, anh đi lấy ngay đây.”
Sau khi lấy được hộp cơm từ chỗ ông chủ, anh đã hiểu tay nghề của Vy Vy giỏi thế nào, hộp cơm to như vậy, chưa chắc anh đã ăn hết, không ngờ dạ dày của ông chủ lớn như vậy.
Bạn có thể tưởng tượng một người đàn ông cao lớn lạnh lùng khó tới gần lại có một cái dạ dày lớn như vậy.
Thật quá đáng sợ, quá đáng sợ.
“Vy Vy, đưa em này, anh còn định rửa giúp em, ai ngờ em đến sớm vậy.”
Đan Diễn Vi cầm hộp cơm thấy rất bất ngờ, cô cố tình chuẩn bị phần ăn gần như của hai người cho Lân Hoàng, sao lại cảm thấy hình như đã giải quyết hết sạch rồi.
Cô cũng ngẩn ra một giây, rồi trả lời rất nhanh: “Anh Hoàng, đừng khách sáo, tôi đi rửa đây.”
“Ừm.” Lân Hoàng nhìn bóng Đan Diễn Vy đang sắp đi xa mà không cam tâm, xoắn xuýt một lúc, mới mở miệng nói: “Vy Vy, ngày mai có thể đem cho anh một phần được không, anh Hoàng có thể đưa em tiền bữa ăn.”
“Chắc ngày mai không được rồi.”
Đan Diễn Vy nhìn Lân Hoàng có hơi thất vọng, nhịn không được mà nhếch khóe môi, xinh đẹp cười: “Anh Hoàng quên rồi à, ngày mai là cuối tuần, em có mang cơm tới cũng chẳng có ai ăn.”
“Ừ nhỉ, em không nói anh cũng quên mất.” Lân Hoàng đã thấy hơi ngại.
“Thế nên anh đợi thứ hai nhé.” Đan Diễn Vy hơi gật đầu đồng ý, mấy bữa cơm có thể giữ được một mối quan hệ, rất hợp lí.
“Cảm ơn Vy Vy nhé.” Lân Hoàng thấy trong mắt Đan Diễn Vy vẫn có ý cười, trong lòng không khỏi rung động theo.
“Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Đan Diễn Vy vẫy vẫy tay, cầm hộp cơm rời đi.
Lân Hoàng cũng mất cả hồn phách theo, ánh mắt nhìn vào cửa lớn trống không, Vy Vy đúng là người con gái tốt, nếu lấy được cô làm vợ, đời này không hối tiếc.