Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 312: CÔ ẤY THẬT SỰ KHÔNG DÁM CƯỢC

Đan Diễn Vy phát hiện cô bị Lục Trình Thiên cưỡng ép phục tùng.

Phòng khách quen thuộc với cách bày trí quen thuộc, giống như cô chưa từng rời khỏi nơi đây, mọi thứ đều yên lặng ở nguyên vị trí ban đầu không hề bị xê dịch.

Bọn họ lại trở về với căn hộ nhỏ đã ở bốn năm trước.

Vẫn căn phòng đó, vẫn con người đó, chỉ có điều tâm tình của họ đã không còn như trước đây.

Đan Diễn Vy nắm chặt tay mình, cô im lặng nhìn mu bàn tay, khóe mắt cô nhìn thấy được vẻ mặt căng thẳng của mình phản chiếu từ đôi giày bóng loáng của anh.

Cô càng lúc càng trở nên nhỏ bé hơn dưới áp lực của anh.

“Nói, vết thương trên mặt do đâu mà có?” Từ lúc trở về đến giờ đã được mười mấy phút, người phụ nữ ngồi trên sofa vẫn không lên tiếng.

Lục Trình Thiên đứng trước mặt cô, đôi mắt u ám sắc lạnh nhìn chằm chằm cô khiến cho cô có cảm giác như đang ngồi trên thảm gai.

“Chuyện này không liên quan đến anh, thả tôi đi.” Đan Diễn Vy đè nén sự căng thẳng trong lòng để giọng nói của mình nghe có vẻ cứng cỏi, cô thật sự sợ bị Vũ Thư phát hiện, không biết cô ta sẽ phản ứng như thế nào?

Cô không thể nào chịu đựng thêm đả kích nữa, Du Du thì càng không thể, vì sao cô đã trốn ra nước ngoài rồi mà còn không thoát được tầm mắt của anh.

Giờ thì toàn bộ ảo tưởng của cô đã tan như bong bóng xà phòng, cô nhận thua, bọn họ vẫn còn muốn dồn cô vào đường cùng.

Lục Trình Thiên kéo người cô dậy, lực tay không mạnh không nhẹ nắm lấy cái cằm thanh thoát của cô, không làm đau cô, nhưng cũng không để cô thoát được, anh ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình, anh muốn thông qua biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn đó để đọc được suy nghĩ chân thật nhất từ trong đáy lòng cô.

“Vì sao muốn đi theo anh ta?”

Sao cứ phải hỏi nữa vậy? Vy Vy không nghĩ cũng biết bản thân không có cách nào thoát khỏi anh nên từ bỏ hoàn toàn, cô nhìn anh, đôi mắt trong veo mang theo vẻ hung hăng tức giận: “Lục Trình Thiên, sao anh cứ bám riết lấy tôi thế?”

Cách nói khích tướng chỉ có hiệu quả một lần, nhưng nếu cứ hết lần này đến lần khác chọc anh thì chỉ khiến cho anh càng thêm khẳng định trong thâm tâm cô đang che giấu điều gì đó.

Lục Trình Thiên cảm nhận được xúc cảm mềm mại trơn láng từ lòng bàn tay truyền về, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô vừa bằng bàn tay anh, đặc biệt là đôi mắt biết nói đó như muốn bắt lấy trái tim người khác, cũng chính đôi mắt đó khiến cho anh vừa tức vừa giận.

“Đan Diễn Vy, em tưởng rằng em nói như vậy thì tôi sẽ mắc bẫy em sao?”

“Anh muốn thế nào?” Đan Diễn Vy nhìn ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm không thấy đáy của anh, trái tim cô bỗng đập thình thịch, Lục Trình Thiên của lúc này khiến cho cô cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi.

Sắc mặt của Lục Trình Thiên vẫn không thay đổi, tay kia của anh vén sợi tóc vương trên mặt cô ra sau tai, trong bầu không khí căng thẳng đó, mỗi động tác của anh trong mắt Đan Diễn Vy đều bị phóng đại lên như nhìn qua kính lúp.

Tim của cô cũng đập càng lúc càng nhanh hơn.

“Tôi sẽ làm rõ bí mật của em, nhưng trước đó em không được đi đâu hết.”

Đặc biệt là đừng nghĩ đến chuyện trở về bên cạnh tên ‘gian phu’ kia nữa.

“Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh tôi, Lục Trình Thiên, tôi đã nói tôi trả tiền cho anh rồi, anh còn muốn giam lỏng tôi sao?” Đan Diễn Vy lộ vẻ mặt không thể tin được, ánh mắt cô nhìn anh giống như anh là kẻ tâm thần.

Đầu ngón tay của Lục Trình Thiên dừng lại ở vành tai trơn bóng của cô khiến cô không nhịn được khẽ rùng mình.

Người đàn ông đáng chết, nói thì nói thôi, sao cứ sờ lung tung làm gì.

Lục Trình Thiên ngắm chán vẻ mặt căng thẳng của Đan Diễn Vy xong, đôi môi mỏng cong lên, lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh, không nhanh không chậm nói: “Dựa vào cuộn băng ghi hình trong tay tôi.”

Đan Diễn Vy đang đỏ bừng mặt vì tức dần trắng bệch lại, chắc không phải là…

“Xem ra là em nhớ ra rồi.” Anh gọi đây là gậy ông đập lưng ông.

Đan Diễn Vy sửng sốt vài giây rồi kịp phản ứng lại, dùng hết sức đấm mạnh vào người đàn ông trước mặt, cô mặc kệ cổ tay mình đang bị thương mà chỉ muốn đánh chết anh cho xong: “Lục Trình Thiên, anh là tên khốn, anh là đồ tồi, mau trả lại đồ cho tôi.”

Lục Trình Thiên thấy vậy, ung dung khống chế cô, không cho cô động đậy phần tay bị thương nữa, vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi, giọng nói đầy khiêu khích: “Đây không phải là cách mà em dạy tôi sao?”

Thói quen này anh cảm thấy cũng rất tốt.

Hôm đó sau khi cô bị hạ thuốc, anh vì đề phòng người nào đó hay thích giả ngốc nên đã tiện tay ghi hình lại, không ngờ rằng bây giờ lại có hiệu quả như vậy.

“Vô liêm sỉ!” Đan Diễn Vy giận đến mức không biết dùng từ gì để mắng anh.

Có vẻ như Lục Trình Thiên đang cố tình chọc tức Đan Diễn Vy, anh không những không bực mà còn phối hợp nhe răng để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Vậy sao, tôi tưởng em biết chứ.”

“Buông tay, anh làm tôi tức chết mất!” Đan Diễn Vy bị tính cách cố chấp của Lục Trình Thiên chọc tức, thậm chí còn bắt đầu hoài niệm một Lục Trình Thiên lạnh như băng, lời lẽ cay độc.

Giờ cô không hiểu Lục Trình Thiên muốn làm gì, càng không hiểu có phải anh bị trúng gió rồi không! Cư như biến thành một con người khác vậy.

Lục Trình Thiên phát hiện dáng vẻ bất lực của Đan Diễn Vy khá thú vị, ánh mắt anh chợt lóe lên như vừa phát hiện ra chuyện cực kỳ kích thích.

Thì ra cô gái này đã chịu thua.

“Em muốn tôi buông tay cũng được, em muốn đi cũng được, nhưng tôi không đảm bảo không phát tán đoạn clip đó ra ngoài.”

“Phát thì phát đi, muốn mất mặt thì cả hai cùng mất mặt.” Đan Diễn Vy hất cằm đáp lại, cô không tin Lục Trình Thiên chịu nổi sự mất mặt này.

Lục Trình Thiên nhìn cô với ánh mắt thản nhiên lại mang vẻ thương tiếc: “Em không biết bây giờ người ta hay chỉnh sửa clip à?”

“Tôi muốn giết anh!” Đan Diễn Vy lại bắt đầu giương nanh múa vuốt, đáng tiếc cô cao chưa đến vai anh cho nên có với tay nữa thì cũng chưa chắc chạm được vào góc áo của anh, hai tay cô bị anh giữ chặt.

Cô thật sự sắp bị anh chọc tức đến nổ tung rồi.

Lục Trình Thiên có lòng tốt nói thêm: “Em không muốn ở lại đây cũng được, chỉ cần em nói rõ vết thương trên mặt em từ đâu ra?”

“Tôi bất cẩn nên bị ngã thôi.” Đan Diễn Vy liền nhanh trí tìm đại lý do để nói.

Sắc mặt của Lục Trình Thiên hơi trầm xuống, anh chau mày lại: “Đan Diễn Vy, em tưởng rằng ai cũng ngu xuẩn như em không phân biệt được vết thương do ngã và vết thương do bị đánh à?”

Sắc mặt nói thay đổi liền thay đổi, chẳng khác gì thời tiết tháng sáu, giây trước còn cười với cô, giây sau đã lạnh lùng chất vấn cô, Đan Diễn Vy muốn hét lớn kêu trời, nhưng cô không dám nên đành nhẫn nhịn: “Tin hay không tùy anh.”

“Em thà để đoạn clip bị phát tán cũng không chịu nói?” Giọng nói của Lục Trình Thiên cũng trầm xuống.

Trong lòng cô bỗng cảm thấy căng thẳng, móng tay bất giác bấu vào lòng bàn tay, cô gật đầu: “Ừm.”

“Được lắm.” Lục Trình Thiên bỗng cảm thấy tất cả những gì mình làm không khác gì tên ngốc, vậy mà anh cứ cho rằng liệu có phải cô có nỗi khổ tâm nào không, bây giờ xem ra là do anh tự mình đa tình!

Đan Diễn Vy bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Lục Trình Thiên, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng, cô thật sự không dám đánh cược, thật sự không dám.

Nếu để Vũ Thư biết rằng Lục Trình Thiên đã biết sự tồn tại của đứa con thì hậu quả tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, cho dù Lục Trình Thiên rất quan tâm đến đứa con đi chăng nữa, cô cũng không dám khẳng định Lục Trình Thiên có nỡ ra tay đối phó với Vũ Thư hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK