CHƯƠNG 164: BÁC SĨ, CHÚNG TA KHÔNG CÓ NÓI NHƯ VẬY MÀ
“Đan Diễn Vy, mỗi lần nghe thấy tên của cô phát ra từ trong miệng tôi, tôi đều có một xúc động buồn nôn, cô hiểu không.
Vũ Thư bất ngờ nắm mạnh lấy cánh tay bị thương của Đan Diễn Vy, đầu ngón tay dùng sức không chút lưu tình đâm ngón tay bén nhọn của mình vào miệng vết thương của cô, chỉ ngắn ngủi mấy giây, băng vải của Đan Diễn Vy lại nhuộm đỏ một mảnh lần nữa.
Máu loãng trực tiếp nhỏ xuống từ chỗ băng vải, giống như từng đóa hoa mai nở ra trên giường, nhìn thấy mà giật mình.
Đan Diễn Vy đau đến hít khí một trận: “Xuy. . ..”
Đau đớn mạnh mẽ lan tràn ra từ miệng vết thương, tựa như thủy triều vô tận cắn nuốt lấy cô.
Cô muốn rút cánh tay bị thương của mình ra khỏi tay Vũ Thư, vị trí bị thương đau đến mức cô không thể dùng sức, chỉ là trong chốc lát, trên trán cô đã toát ra một tầng mồ hôi nhỏ vụn.
“Mau buông tay.”
“Ai da, thật ngại quá, không chú ý cầm trúng miệng vết thương của cô.” Vũ Thư giống như vừa mới chú ý tới chỗ mình cầm lấy là miệng vết thương của Đan Diễn Vy, miệng thì nói rất xin lỗi, nhưng tay thì không lập tức buông cô ra.
Mà càng dùng sức siết chặt hơn, băng vải trên tay Đan Diễn Vy đều bị máu tươi nhuộm ướt.
Khuôn mặt tinh xảo của Vũ Thư nở một nụ cười vô hại, giọng nói dịu dàng như sắp nhỏ ra nước: “Vy Vy, cậu sẽ không trách tớ tay chân vụng về như vậy có đúng không.”
Tròng mắt xinh đẹp của Đan Diễn Vy nhìn vào mặt cô ta, cánh môi không có chút máu nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Đúng.”
Cô sẽ không trách cô ta, chỉ cần cô ta có thể tha thứ cho cô.
“Vy Vy, cậu thật sự là người tốt mà.” Vũ Thư vui vẻ như một đứa trẻ, giống như không hề nhận ra trên tay mình dính đầy máu của Đan Diễn Vy.
“Cô có thể buông tay tôi ra không?” Bởi vì mất quá nhiều máu, ánh mắt của Đan Diễn Vy cũng bắt đầu rời rạc, nhưng cô vẫn cố gắng giữ sự tỉnh táo.
Vết thương trên mu bàn tay đã đau đến chết lặng, thật ra đã không còn cảm giác đau nữa rồi, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang không ngừng chảy ào ào ra bên ngoài.
Vũ Thư thưởng thức vẻ đau đớn chịu đựng trên mặt Đan Diễn Vy, cô ta thật sự không hiểu vì sao trên thế giới này lại có người ngốc như vậy, bị người ta ức hiếp mà vẫn không lên tiếng, vì cô như vậy, nên cô ta mới càng tức giận hơn, hận không thể ngược đãi cô gấp bội.
Loại người như Đan Diễn Vy không nên tồn tại trên xã hội này, còn không bằng con kiến sống ở tầng dưới chót nữa, cô ta chán ghét loại người giả mù sa mưa cho rằng mình không giống với mọi người nhất.
Cuối cùng, Vũ Thư vẫn buông lỏng tay mình ra, nếu Đan Diễn Vy cứ té xỉu như thế, trò chơi sau đó của cô ta sao có thể tiếp tục được.
Cô ta vươn tay lấy một tấm thiệp mời màu vàng từ trong túi ra, đặt xuống trước mặt Đan Diễn Vy, cười tủm tỉm nói: “Vy Vy, nhớ đến tiệc sinh nhật của tớ đó.”
Đan Diễn Vy nhìn lướt qua địa chỉ phía trên, khó khăn gật đầu một cái: “Được.”
Vũ Thư giống như bọn họ vẫn còn là bạn tốt, vẻ mặt bình tĩnh làm nũng nói: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nhất định phải đến đúng giờ, nếu không tớ sẽ tức giận đấy.”
Đan Diễn Vy có chút hoảng hốt cho rằng, Vũ Thư thật sự chịu tha thứ cho mình: “Ừm, tôi sẽ không muộn đâu.”
Vũ Thư mỉm cười phất tay rời đi, bước ra khỏi cửa phòng bệnh, sắc mặt lập tức trở nên u ám, đợi đến ngày nào đó, cô ta chắc chắn sẽ khiến Đan Diễn Vy hiểu rõ cái gì gọi là khác nhau một trời một vực.
Trong phòng bệnh, Đan Diễn Vy cười khổ nhìn miệng vết thương của mình, miệng vết thương này đã nứt ra ba lần rồi, cô cũng ngại gọi bác sĩ.
Chỉ là nếu không xử lý, vết thương trên tay cũng không thể bỏ mặc không lo được.
Do dự trong chốc lát, Đan Diễn Vy chậm rãi di chuyển tới bên giường ấn chuông.
Khi y tá nhìn thấy toàn bộ cánh tay giống như vừa vớt ra từ trong máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, trấn an Đan Diễn Vy một câu, hoang mang rối loạn chạy đi gọi bác sĩ.
Không biết có phải nghiệt duyên hay không, người đến khám lại là bác sĩ Lưu kia, nhìn thấy tay của Đan Diễn Vy lại bị nứt, lần này ngay cả lời nói dư thừa cũng không có, trực tiếp rửa sạch miệng vết thương.
Đan Diễn Vy đặc biệt ngại ngùng nhìn sắc mặt cực kỳ thối của bác sĩ Lưu, cô biết tuy bác sĩ Lưu trước mặt có chút càm ràm, nhưng con người cũng không tệ.
Có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi bác sĩ Lưu, lại làm phiền chú rồi.”
Bác sĩ Lưu hừ một tiếng, không biết là tức giận Đan Diễn Vy không quý trọng bản thân, hay là tức giận cô xem lời nói của mình như gió thoảng bên tai, giọng điệu là lạ nói: “Tay là của cô, cô không cần giải thích với tôi, cho dù sau này tay có phế cũng là chuyện của cô.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Đan Diễn Vy nhẹ nhàng nở nụ cười, vẫn không đặt lời nói tức giận của bác sĩ Lưu ở trong lòng.
“Này này, sao cô gái nhỏ cô không cẩn thận như vậy chứ, tôi từng gặp biết bao nhiêu bệnh nhân, lần đầu tiên gặp phải một người có miệng vết thương bị hở ra ba lần đấy.”
“Là tôi không cẩn thận đụng phải.” Đan Diễn Vy lảng tránh nói.
“Cô gái nhỏ đang sỉ nhục sự chuyên nghiệp của tôi à, tôi là bác sĩ, sao có thể không biết sao vết thương của cô lại bị hở chứ.” Ánh mắt của bác sĩ Lưu để ý một chút, trong phòng chỉ có một mình Đan Diễn Vy.
“Người bạn kia của cô đâu.”
Đan Diễn Vy biết bác sĩ muốn hỏi ai: “Anh ấy có việc bận.”
“Loại đàn ông không trách nhiệm thế này vẫn nên bỏ đi, không bằng tôi giới thiệu cho cô một người tốt.” Lớn tuổi rồi đều không tránh khỏi hứng thú làm mai cho người khác.
Đan Diễn Vy vừa muốn từ chối, khóe mắt lướt qua nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ hiên ngang kia, ngoan ngoãn im miệng, còn tốt bụng dùng mắt ra hiệu với bác sĩ Lưu mấy lần.
“Cô gái nhỏ, tay của cô bị thương, mắt còn có tật hả.” Bác sĩ Lưu cảm thấy vẫn phải hỏi rõ ràng, sai này nói rõ với những người khác một chút.
“Không phải. . . . . .” Đan Diễn Vy nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Lục Trình Thiên không ngừng đến gần, không khí mỏng manh trong phòng cũng như bị hút đi hết, cô không dám nhìn vào ánh mắt nổi giận của anh.
Mấy y tá bên cạnh nhìn thấy người đàn ông khí thế bức người này, ánh mắt đều sắp rớt ra ngoài, nếu không phải trên người anh có quá nhiều khí lạnh, đã có người muốn tiến đến bắt chuyện rồi.
“Điều hòa của phòng bệnh cũng xuất hiện vấn đề rồi sao, sao đột nhiên nhiệt độ lại giảm xuống thế.” Bác sĩ Lưu còn có chút khó hiểu lẩm bẩm tự nói.
Không phải điều hòa bị hỏng, là phía sau chú có một máy tạo ra hơi lạnh đó, Đan Diễn Vy rất muốn nhắc nhở bác sĩ Lưu, nhưng mà cô cảm thấy mình càng nguy hiểm hơn.
“Đan Diễn Vy, em được lắm.” Anh chỉ đi ra ngoài xử lý một chút chuyện thôi, chưa đến hai tiếng, cô đã có thể làm mình bị thương rồi.
Đan Diễn Vy nghe theo giọng điệu lạnh như băng của Lục Trình Thiên, chột ra rụt rụt cổ, âm thanh yếu ớt nói: “Em, em chỉ là không cẩn thận làm hở ra thôi.”
Bác sĩ Lưu quay đầu phát hiện Lục Trình Thiên đã trở về, lần trước ông giấu diếm giúp Đan Diễn Vy là xuất phát từ lòng tốt, bây giờ cô lại tự làm tay mình bị thương, ông cảm thấy cần phải nhắc nhở người đàn ông không có trách nhiệm bên cạnh này một chút.
“Người bạn này của cậu, không biết đã đắc tội với ai nữa, ba lần bảy lượt bị như thế, cho dù tay của cô ấy có khỏi, cũng không thể làm được việc nặng.”
“Bác sĩ. . . . . .” Khi nãy chúng ta có nói như vậy đâu, Đan Diễn Vy có chút khóc không ra nước mắt, bác sĩ là đang vì tốt cho cô, hay là muốn hại cô vậy.
Nói ra những lời này, có khác gì châm dầu vào lửa đâu.
Chợt thấy tầm mắt của Lục Trình Thiên rơi xuống bên cạnh tay cô, đột nhiên nhớ tới thiệp mời Vũ Thư đưa cô được đặt ở đó, nhưng mà cô muốn thu về đã không kịp rồi.
Người kia đã nhìn thấy.