Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhớ làm việc kín đáo một chút, đừng làm cho người của Hà gia phát hiện, còn có Thiên có chuyện gì thì anh thông báo với tôi ngay lập tức, nhất định không được để Thiên biết sự tồn tại của đứa con hoang đó.

Nói đến cuối mắt của Vũ Thư hiện ra một tia hiểm ác.

“Cô Vũ yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận gấp đôi.” Thám tử nhìn đều cảm thấy sau lưng cả kinh, người phụ nữ và đứa nhỏ của Hà gia bị Vũ Thư chú ý, cái gì mà con ông cháu cha, hào môn thế gia, chuyện làm sau lưng thật sự xấu xa không chịu nổi.

Nhưng đây mới là xã hội, mới là hiện thực.

Hà Cảnh Quân về đến nhà, nhìn thấy Đan Diễn Vy ngồi bên cạnh Du Du, yên lặng đọc sách với nó, hai lọn tóc bên tai rũ xuống phía trước, che khuất một bên mặt của cô, nhìn từ xa như một bức tranh ấm áp nổi bật, chỉ hận không thể đem giây phút này dừng lại.

“Tách” Hà Cảnh Quân nghĩ gì làm nấy, anh trực tiếp đem lấy ra điện thoại lưu lại khoảnh khắc này, thuận tiện cài thành màn hình.

Nghe tiếng tiếng vang nhỏ, Đan Diễn Vy nhìn về phía âm thanh, phát hiện trên tay Hà Cảnh Quân còn cầm điện thoại hướng về phía họ, dừng một lát hỏi: “Cảnh Quân, anh lại chụp hình tụi em sao?”

“Ừ” Hà Cảnh Quân lập tức trả lời, họ mang thân phận vợ chồng chưa cưới, chụp hình cũng xem như là bình thường.

Du Du vừa nghe thấy đang chụp hình cho họ, giống như một đứa bé hiếu kỳ, nhảy nhót đến bên cạnh Hà Cảnh Quân, mở to đôi mắt long lanh, giọng nũng nịu hỏi: “Chú Hà, cho con xem với, đừng chụp con xấu xí.”

Nó rất để ý đến hình tượng của mình.

“Được, nếu Du Du không hài lòng, chú sẽ cho con tự chụp thật nhiều hình.” Hà Cảnh Quân trực tiếp đem điện thoại của mình đặt lên tay nhỏ của nó.

Du Du còn cần hai tay cầm mới không làm rớt điện thoại, điện thoại chú Hà chụp đẹp, nhưng không dễ dùng bằng điện thoại nhỏ dì mua cho nó.

Đầu ngón tay xanh xao như hành lá của nó nhấn một cái lên màn hình, ngay lập tức nhìn thấy hình của hai người hiện ra, còn hào hứng chạy đến trước mặt Đan Diễn Vy, cho cô nhìn như tặng bảo vật: “Mẹ, mẹ nhanh nhìn này, hình chú Hà chụp rất đẹp.”

Đan Diễn Vy nhìn thấy Hà Cảnh Quân đem hình của hai người họ làm hình nên thì có chút ngại ngùng, nhớ lại họ sắp đính hôn, cố gắng thuyết phục mình trong lòng phải dần dần thích ứng với chuyện này.

“Ừ, rất đẹp.”

Nghe thấy Đan Diễn Vy trả lời, trong mắt Hà Cảnh Quân không khỏi hiện ra một chút vui mừng.

Có lẽ thần sắc trong mắt Hà Cảnh Quân quá rõ ràng, Đan Diễn Vy có chút ngại ngùng dời ánh mắt, cố ý chuyển đề tài: “Cảnh Quân, em định đợi cơ thể Du Du tốt lên sẽ cho nó đến trường.”

Hà Cảnh Quân cho rằng là chuyện gì lớn, thì ra là chuyện này, chủ động đi qua ngồi bên người cô nói: “Trường mẫu giáo Du Du học anh đã liên lạc rồi, chỉ cần đợi thân thể Du Du tốt lên, lúc nào cũng có thể dẫn nó đi.”

“Cảnh Quân, em…” Đan Diễn Vy không biết Hà Cảnh Quân lại nghĩ chu đáo như vậy, cô còn không nghĩ tới, anh đã nghĩ kỹ thay cô, làm cô không biết nên nói gì để thể hiện lòng biết ơn.

Trừ nói cảm ơn, cô cũng không biết nói gì, muốn báo đáp anh, nhưng cô phát hiện anh căn bản không thiếu gì.

Hà Cảnh Quân biết Đan Diễn Vy nghĩ gì, hiếm khi có chút ranh mãnh nói: “Vy Vy, không biết anh có vinh hạnh mời em tối này làm bạn nhảy của anh không, cùng anh tham gia buổi tiệc.”

Đan Diễn Vy run lên một giây, đột nhiên cười, vui vẻ đáp: “Cực kỳ vinh hạnh.”

Chỉ là một yêu cầu nho nhỏ mà Cảnh Quân cũng hỏi ý kiến cô như vậy, cảm giác được người khác tôn trọng ở trên người Lục Trình Thiên bất kể là như thế cảm cũng không thể cảm thấy được.

Vì sự bá đạo của Lục Trình Thiên là từ trong xương cốt, ai cũng không thể kháng cự.

“Chú Hà, nói vậy, con sắp được đến trường rồi.” Không cái có thể vui mừng hơn nó, ở lỳ trong nhà, nó sắp ngột ngạt chết rồi.

Hà Cảnh Quân cưng chiều xoa cái mũi nhỏ của nó: “Đúng vậy.”

“A, quá tốt rồi.” Du Du vui vẻ hoan hô trong phòng.

Hà Cảnh Quân nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy ấm áp: “Đợi chút, chú dẫn con ra ngoài mua quần áo, tối nay Du Du phải tủi thân trông nhà, không biết Du Du có giận chú Hà không.”

Du Du đảo đảo con ngươi, xụ mặt như thật nói: “Nếu chú Hà ngày mai dẫn con và mẹ đi công viên Đại Dương, còn sẽ tha thứ cho chú.”

“Vậy à…” Hà Cảnh Quân làm bộ dạng rất khó khăn, khóe mắt liếc trộmanh mắt mong mỏi của cậu bé, không nhịn được cười nói: “Đương nhiên bằng lòng, nhưng mà tiền đề là đứa bé ngoan phải đi ngủ sớm.”

“Không vấn đề.” Du Du không cần nghĩ bằng lòng, cho đến lúc Đan Diễn Vy nhìn không được cười ra tiếng, nó mới phát hiện bản thân thừa nhận sự thật mình là một đứa bé.

Người ta là một nam tử hán, chỗ nào là đứa bé.

“Chú Hà, con sắp bốn tuổi rồi.” Du Du không cam lòng giơ ra 4 ngón tay, vẽ ra trước mặt Hà Cảnh Quân, chỉ cần không cẩn thận thì ngon tay cái lại bật ra.

Đan Diễn Vy cười đến chảy nước mắt, nhìn thấy Hà Cảnh Quân và Du Du ở chung với nhau hợp như vậy, trong lòng cô rất yên tâm và vui mừng.

Nếu không có người khác làm phiền, thật ra cuộc sống như vậy rất tốt, không phải sao?

Ít nhất không cần nghĩ đến việc tranh giành, lặng lẽ nhìn con lớn lên.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy ưu sầu của Đan Diễn Vy cuối cùng đã hiện ra tươi cười, như trăm hoa trong ngày xuân, tràn ngập đáy mắt anh.

Hà Cảnh Quân đột nhiên nhớ tới câu nói của nhà thơ Biện Chi Lâm.

“Em ở trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm cảnh trên lầu lại ngắm em, ánh trăng điểm tô cửa sổ phòng em, giấc mộng ai kia lại được em tô điểm.”

Cô chính là giấc mộng trong lòng anh, giấc mộng sắp thành hiện thực, là theo đuổi anh vĩnh viễn không từ bỏ.

“ Cậu chủ, cô Vu đến.”

Giọng của người làm còn chưa hết, thân ảnh nghênh ngang của Vu Tư Tư đã vào, nhìn thấy Hà Cảnh Quân ngồi bên Đan Diễn Vy, Du Du vui vẻ vòng quanh mặt họ.

Rất có ý vị thưởng thụ niềm vui gia đình.

Cô bắt đầu hoài nghi có phải mình đã đến nhầm trường quay, đã diễn đến đoạn một nhà ba người rồi.

“Tư Tư, sao cậu lại đến.” Đan Diễn Vy không biết Vu Tư Tư sẽ đến, thắc mắc hỏi.

Vu Tư Tư chỉ là khựng lại hai giây, nhanh chóng khôi phục bình thường, chọn sofa đối diện ngồi xuống, mới nhìn hai người họ không nói chuyện.

Đan Diễn Vy bị ánh mắt kỳ quái của cô đánh bại, bất đắc dĩ nói: “Sao vậy, ai đắc tội cậu rồi.”

“Ai đắc tội mình, mình tạm thời không biết, nhưng mình biết mình có một người bạn khác giới không có tính người, không nói đến về lâu như vậy chỉ gọi cho mình vài lần điện thoại, mà ngay cả mặt cũng không ló ra.”

Chuyện này làm sao nàng chịu được, hoa chị em nhựa mười mấy năm, nói tàn là tàn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK