CHƯƠNG 427: ANH COI TÔI LÀ ĐỒ NGỐC SAO?
Vũ Thư cau mày: “Ba mẹ, con vẫn chưa hiểu, hai người nói cho con nghe là chuyện gì có được không?”
Lê Tuyết Cầm lúc này mới hưng phấn nói cho Vũ Thư nghe về nhà họ Lục trong ấn tượng của bà.
Càng nói, đôi mắt Vũ Thư càng trợn tròn to đầy kinh hỉ.
Cái độ cao đó đừng nói đến người bình thường, mà ngay cả một người như Vũ Thiên Dương trong mắt người ngoài đã là một ngọn núi cao không với tới cũng chỉ là một hạt cát so với cả sa mạc mà thôi.
“Con biết mà, con biết Thiên không phải là người bình thường mà! Con thật là lợi hại quá đi!” Vũ Thư hào hứng la lên, năm đó cô mới yêu đương một lần nhưng không ngờ lại chọn trúng được Lục Trình Thiên.
Trời cao đúng là không bạc tình với cô a!
Ha, Đan Diễn Vy thì sao chứ?
Duyên phận giữa cô và Lục Trình Thiên đã được trời định sẵn, cho dù là Đan Diễn Vy đi nữa, cho dù cô ta có một đứa con đi nữa thì cũng đừng mơ cướp được Thiên từ cô ta.
Vũ Thư siết chặt bàn tay lại thành quyền, trong mắt cô ta hiện lên một tầng kiên định.
Cô nhất định phải kết hôn với Thiên!
Vũ Thiên Dương đặt ly trà xuống, rồi ngước mắt nhìn cô ta một cái: “Đừng vui mừng sớm như vậy, Đan Diễn Vy và thằng nhóc đó bây giờ đang sống cùng với Lục Trình Thiên, bà Lục đã đến đó rồi, khó tránh sẽ vì đứa trẻ đó mà chấp nhận luôn Đan Diễn Vy là con dâu. Cho nên bây giờ con phải qua đó gây hảo cảm với bà Lục, để cho bà ta biết con mới là bạn gái của Lục Trình Thiên, là chính cung của cậu ta.”
“Con biết rồi ba, con sẽ đi ngay.” Vũ Thư gật gật đầu, cơn đau đầu do say xỉn tối qua cũng bị cô ta phớt lờ.
Vũ Thiên Dương đưa mắt nhìn quần áo trên người cô, hai hàng lông mày chau lại có chút xét nét: “Gặp trưởng bối thì ăn mặc lịch sự ưu nhã hơn một chút, đừng khiến người ta cảm thấy con kiêu ngạo tự cao, còn nữa lúc gặp bà Lục con cũng phải kiềm chế tính khí của mình một chút, cũng đừng có nói xấu hai người kia. Nhớ kỹ nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho bà Lục, biết chưa?”
“Ba, trong mắt ba con là một người nhiều thói xấu như vậy hả? Hơn nữa, ở bên ngoài con có làm cho ba mất mặt khi nào đâu nè?” Vũ Thư bĩu môi đầy bất mãn.
Vũ Thiên Dương xua xua tay, làm biếng quan tâm cô.
Con gái nhà mình thế nào ông cũng đâu phải không biết, giả vờ giả vịt quen thói rồi, ở trước mặt ba mẹ mà cũng đeo mặt nạ nữa.
Lê Tuyết Cầm tìm cách giải hoà bầu không khí: “Được rồi được rồi, Tiểu Thư, ba con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, sợ con xảy ra sơ sót gì thôi mà. Nào mẹ đi chọn quần áo với con.”
Vũ Thư mỉm cười khoác tay Lê Tuyết Cầm: “Vẫn là mẹ tốt nhất!”
Nói xong cô ta còn quay qua hừ lạnh với Vũ Thiên Dương một cái đầy trách móc.
Vũ Thiên Dương sờ sờ cằm suy tư, tướng mạo Vũ Thư không tệ, biết ăn mặc, hiểu lễ nghĩa, lúc cố ý đi nịnh nọt người khác thì cũng biết cách nguỵ trang bản thân mình như thế nào, chỉ cần một ánh mắt trách móc cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự yêu kiều của con gái mình rồi. Tin chắc là một đứa con gái như vậy, bà Lục sẽ không chọn sai đâu.
Thế là Vũ Thiên Dương cũng yên tâm.
Ở một bên khác, Đan Diễn Vy cay mày, cô nhìn người đàn ông đeo kính gọng vàng ở trước mặt mình với vẻ suy sụp: “Thật sự là không có cách nào sao? Đây chỉ là một trường hợp về quyền nuôi dưỡng mà thôi.”
“Xin lỗi cô Đan, đối với vụ án của luật sư Lục Trình Thiên, đừng nói là công ty luật của chúng tôi, cho dù là tất cả các công ty luật khác ở thành phố Cần An này cũng chẳng có mấy ai có năng lực tiếp nhận đâu. Hơn nữa cái vụ án này của cô có xác suất thắng cũng không cao, cho nên thật xin lỗi.” Người luật sư kia xị mặt xuống, anh ta cất giọng một cách công tư phân minh.
Đan Diễn Vy tái cả mặt mày.
Cô lê lết bước chân nặng nề ra ngoài.
Cô cũng quên mất hôm nay mình đã đến bao nhiêu công ty luật rồi.
Nhưng lần nào họ cũng nói là không nhận.
Không lẽ Lục Trình Thiên đã khiến cho cả giới luật sư ở thành phố Cần An này vừa nghe tiếng đã sợ rồi sao?
Đáy lòng Đan Diễn Vy đầy não nề, lại vừa tức giận.
Két…
Một chiếc xe dừng lại trước mặt Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy ngước mắt nhìn lên, là một chiếc xe có chút quen thuộc.
Đến khi cô nhớ ra chủ nhân của chiếc xe này là ai thì sắc mặt cô liền lạnh xuống, sau đó quay người đi về hướng khác.
Chiếc xe quay bánh lái rẽ một cái, trực tiếp chặn đường của Đan Diễn Vy.
Bây giờ tâm tình của cô đang rất tệ, cô tức điên lên định đi lên trước mắng người.
Chiếc cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, nhưng không phải là khuôn mặt đáng ghét của Lục Trình Thiên.
“Mẹ ơi!” Tiếng kêu lảnh lót mang theo chút vui mừng của Du Du vang lên gọi Đan Diễn Vy.
Đáy lòng Đan Diễn Vy lập tức mềm nhũn, trên mặt cô lúc này đã nở một nụ cười: “Du Du, sao con lại ở đây?”
“Ba nói mẹ đang ở đây, cho nên đưa con đến, mẹ ơi con nhớ mẹ.” Rõ ràng là sáng nay mới gọi video chat, mới được có mấy tiếng mà tên nhóc này đã miệng lưỡi ngọt ngào rồi.
Đan Diễn Vy đưa tay ôm lấy Du Du qua cửa sổ, cách nhau một chiếc cửa sổ nhưng hai người dính lấy nhau không ngớt.
Lục Trình Thiên trợn trắng mắt khinh miệt: “Buông ra!”
“Mắc gì? Tôi không được ôm con trai tôi sao?” Đan Diễn Vy liếc mắt xuyên qua kẽ hở nhìn Lục Trình Thiên ở phía sau Du Du.
Lục Trình Thiên hừ lạnh: “Vậy tôi kêu Lân Hoàng lái xe đi?”
Đan Diễn Vy tức giận, nhưng lúc này cô mới để ý tới tư thế của mình và Du Du.
Sau khi hậm hực vài tiếng, cô mới buông Du Du ra.
Sau đó cửa xe được mở ra, Du Du vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Mẹ ơi, mau lên đây!”
Nhìn Du Du, rồi lại đưa mắt nhìn qua Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy lắc đầu: “Không đâu, Du Du nghe lời về nhà với ba trước đi nha, mẹ vẫn còn công chuyện phải làm.”
“Không cần phí sức nữa đâu, công ty luật bình thường tuyệt đối sẽ không nhận vụ án của cô!” Lục Trình Thiên cất giọng lành lạnh.
Đan Diễn Vy trừng mắt nhìn anh, cô chỉ ngón tay vào Lục Trình Thiên, bộ dạng như kiểu ‘quả nhiên là vậy’: “Tôi biết chắc chắn là anh giở trò mà, quả nhiên!”
Lục Trình Thiên ha một tiếng, đôi mắt sắc lẽm như dao găm lia thẳng vào Đan Diễn Vy, ánh mắt anh mang theo một tia nhạo báng như đang nhìn một tên ngốc, cuối cùng anh lại lạnh lẽo thốt lên vài chữ: “Lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử!”
Đan Diễn Vy đỏ bừng cả mặt.
“Lên xe đi, tôi sẽ nói cho cô biết tìm luật sư tốt ở đâu!” Lục Trình Thiên cất cao giọng.
Đan Diễn Vy bực bội: “Lục Trình Thiên, anh coi tôi là tên ngốc sao? Anh tốt bụng đến độ giới thiệu một luật sư tốt cho tôi như vậy à?”
“Sao không được? Độc cô cầu bại cũng phải cần một đối thủ, mấy người mà cô tìm, ha!” Lục Trình Thiên hừ lạnh, tràn đầy khinh miệt.
Đan Diễn Vy cắn cắn môi, cô không muốn để anh ta như ý nguyện, cái cảm giác mà làm chuyện gì cũng bị kìm hãm thật là khó chịu mà.
Nhưng Du Du lại đưa đôi mắt to tròn nhìn Đan Diễn Vy với vẻ ngập tràn trông đợi: “Mẹ ơi…”
Chỉ hai chữ mềm mại ngọt ngào đã khiến cho lý trí của Đan Diễn Vy sụp đổ hoàn toàn, sau đó cô cũng không thèm quan tâm đến thằng cha Lục Trình Thiên đáng ghét đó nữa.
Cô nhanh chóng bước lên xe rồi ôm lấy Du Du hỏi thăm một cách nồng nhiệt.
Giống như là cả đêm qua anh ngược đãi tên nhóc này vậy.
“Lái xe đi!” Liếc nhìn thấy Đan Diễn Vy hôn lên mặt Du Du hai cái, ngữ khí lành lạnh của Lục Trình Thiên toàn bộ đều xông lên người Lân Hoàng.
Lân Hoàng run lẩy bẩy, lập tức tập trung tinh thần lái xe đi như bay.
Đi được nửa đường, Đan Diễn Vy mới hậu tri hậu giác nhận ra: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Du Du giơ bàn tay nhỏ lên: “Mẹ ơi, ba đưa con ra ngoài ăn cơm đó.”
Đan Diễn Vy đưa mắt nhìn qua.
Lục Trình Thiên gật đầu: “Đưa Du Du đi cho biết cái gì là nhà hàng cao cấp, để tránh nhìn thấy mấy thứ rác rưởi kia mà còn kích động hơn cái gì nữa.”
Đan Diễn Vy cảm giác như anh đang chỉ trích mình không cho con trai một cuộc sống tốt vậy.