CHƯƠNG 118 : NHÂN VIÊN GHI CHÉP
La Tố Như kéo Đan Diễn Vy ra khỏi văn phòng, bí mật nói: “Vy Vy, học trưởng có vẻ hơi thích cậu.”
Đan Diễn Vy đột nhiên bị sốc, lập tức phản bác nói: “Tố Như, đừng nói lung tung. Tớ và thư ký Lân chỉ là mối quan hệ cấp trên bình thường.”
La Tố Như giơ ngón tay út mập mạp của mình trước mặt Đan Diễn Vy nói: “Tớ nhìn người không bao giờ sai. Ánh mắt học trưởng nhìn cậu rất khác.”
“Tố Như, cậu vẫn nên dạy tớ một số việc gì đó thiết thực đi.” Đan Diễn Vy thực sự không để lời nói của Tố Như ở trong lòng, Lân Hoàng sao có thể thích cô được.
Thấy Đan Diễn Vy không muốn tiếp tục nói chuyện, La Tố Như gật đầu nói: “Được rồi. Buổi chiều sẽ có một vụ kiện ly hôn, lúc đó cậu đi theo tớ.”
“Ừ. Tớ xem qua mấy vụ án này trước.” Cằm của Đan Diễn Vy chỉ vào một chồng tài liệu lớn trong tay cô.
Trước khi rời đi, La Tố Như còn nói một câu đầy ý tứ: “Được. Vy Vy, nhớ vào trang web nội bộ xem một chút, cậu sẽ phát hiện một niềm vui bất ngờ.”
“Tớ biết rồi.” Đan Diễn Vy gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng tâm trí của cô vẫn để ý đống tài liệu trong tay. Mất bao lâu cô mới có thể đọc xong đống này?
Do đó, Đan Diễn Vy trở lại vị trí của mình, căn bản không có thời gian lên trang web nội bộ xem như lời La Tố Như dặn. Một lòng tập trung vào vụ án, phát hiện người sửa lại mấy vụ án này rất có lòng. Nhiều chỗ những người khác không chú ý tới cũng được đưa ra.
Một số chỗ ghi chú rất chi tiết, nhìn kiểu chữ mạnh mẽ, rồng bay phương múa này có thể thấy rõ lực người viết rất mạnh mẽ, bản lĩnh thâm hậu. Nhìn ghi chép có thể chắc chắn đây là một người đàn ông.
Cô rất ngạc nhiên sao trong văn phòng lại có kiểu người đàn ông có thể viết chữ đẹp như vậy.
Đột nhiên, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trong tâm trí cô. Là anh sao?
Rõ ràng là không chắc lắm, nhưng trực giác cô lại khiến cô chắc chắn đó là anh, Lục Trình Thiên.
Bất tri bất giác đã hai giờ trôi qua, Đan Diễn Vy phát hiện mình xem vô cùng nhập tâm. Mỗi vụ án đều được ghi chép rất chi tiết, sống động, không giống mấy vụ án cứng nhắc, nhàm chán trên TV.
“Vy Vy, cậu đang làm gì vậy? Cậu không nhìn thấy tin nhắn tớ gửi à?” Một khuôn mặt tròn béo xuất hiện trước mặt cô.
Đan Diễn Vy chưa kịp chuẩn bị giật mình, phát hiện người trước mặt mình là La Tố Như mới đè sự sợ hãi xuống nói: “Tớ xin lỗi, Tố Như. Tớ mải xem chăm chú quá, không để ý đến chuyện đó.”
“Được rồi. Nhanh đi thôi, người phụ nữ đó đã đến.” La Tố Như không quan tâm đến những vấn đề nhỏ này, gọi Đan Diễn Vy cùng đi.
“Ừ.” Đan Diễn Vy đóng vụ án lại, cẩn thận cất kỹ rồi mới cùng La Tố Như đi đến phòng khách.
Trước khi cả hai bước vào, họ nhìn thấy một người phụ nữ trong trang phục chuyên nghiệp, đeo một chiếc kính râm lớn, cử chỉ đoan trang ngồi bên trong.
La Tố Như dẫn đầu đẩy cửa đi vào, Đan Diễn Vy cũng đi theo phía sau.
“Xin lỗi, cô Dương, để cô chờ quá lâu rồi.” La Tố Như tắt tiếng cười thông thường, vẻ mặt rất chuyên nghiệp nói.
“Không sao đâu, tôi cũng vừa mới đến.” Giọng cô Dương rất nhẹ nhàng.
Đan Diễn Vy rót một ly nước đặt trước mặt cô Dương nói: “Cô Dương uống chút nước làm ẩm cổ họng đi.”
Cô nhận ra người phụ nữ trước mặt không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, giọng cô ấy nghe có chút khô khan.
Cô Dương hơi nhìn Đan Diễn Vy nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
La Tố Như nhìn không sai biệt lắm, nói thẳng vào chuyện chính: “Cô Dương, mong cô kể lại mọi chuyện cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng có thể dễ dàng ghi chép lại cho luật sư, kể cả những chi tiết nhỏ.”
Cô Dương khẽ gật đầu, trên khuôn mặt bình tĩnh của cô không chút biến động, như thể cô đang nói về một chuyện không quan trọng.
“Chồng tôi ở bên ngoài có ngoại tình với một nữ sinh trường nghệ thuật chưa tốt nghiệp. Hiện tại trong tay tôi có ảnh chụp chung của bọn họ.”
Dừng lại một chút, dường như cô ấy có chút khó mở miệng, kiềm chế cơ thể đang run rẩy, chậm rãi nói: “Tôi còn ghi âm lại họ nói chuyện chuyển nhượng cổ phần. Bây giờ tôi yêu cầu ly hôn, tôi muốn được trả lại cổ phần của công ty và tài sản của mình.”
“Cô Dương, cô chỉ ghi âm lại cuộc trò chuyện, chồng cô có nhắc đến tên người phụ nữ đó hay không? Những bức ảnh đó là những bức ảnh bình thường hay là ảnh không đứng đắn?” La Tố Như hỏi một cách lịch sự.
“Họ sử dụng biệt hiệu để nói chuyện chứ không nhắc đến tên. Nhưng ảnh được tìm thấy từ trên điện thoại di động của anh ấy. Bức ảnh chụp là hai người hẹn hò ở bên ngoài, người phụ nữ đó đã chụp ảnh đăng lên tường của cô ta. Tôi đã lưu nó lại.” Nói tới chỗ này tâm trạng của cô Dương vẫn rất ổn định.
La Tố Như cũng có chút khó xử. Những chứng cứ này tại quan tòa căn bản không được coi là chứng cứ. Bức ảnh chụp chung cũng có thể coi là do những người bạn bình thường chụp.
Vụ án hôm nay Diễn Vy xem tình cờ lại là một vụ kiện ly hôn. Cô ngập ngừng hỏi: “Cô Dương, tôi có thể mạo muội hỏi cô một câu, làm sao cô và chồng cô biết nhau?”
La Tố Như cảm thấy kỳ lạ nhìn về phía Đan Diễn Vy. Vấn đề này liên quan đến vụ án sao? Mặc dù trong lòng cô nghi ngờ nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Vy Vy hỏi như vậy là có lý do của mình.
Cô Dương đề cập đến người đàn ông đi ngoại tình, đầu ngón tay cô vô thức nắm chặt, Đan Diễn Vy cũng nhận thấy chi tiết này. Cô không tiếp tục hỏi mà chỉ kiên nhẫn chờ cô ấy nói.
Sau khi cô Dương ổn định trong lòng mới nói khẽ: “Tôi và chồng tôi là bạn cùng lớp thời đại học. Sau khi tốt nghiệp cùng nhau cố gắng làm việc chăm chỉ, cùng với sự hỗ trợ của bố mẹ tôi, mới có được sự nghiệp như bây giờ. Sau khi tôi mang thai, để cho tôi được nghỉ ngơi tốt nên anh ta đã thuyết phục tôi trở về an thai. Tôi nghĩ rằng tôi đã gặp người đàn ông tốt nhất trong cuộc đời mình, nhưng hóa ra đó chỉ là một trò đùa. ”
“Thực ra lúc đó anh ta đã ở với người phụ nữ đó, chỉ vì trong tay tôi vẫn còn 40% cổ phần của công ty, anh ta mới không dám công khai. Sau khi sinh con gái, anh ta lừa tôi cần mở rộng công ty, để tôi ném một số cổ phần ra.”
“Anh ta dần dần nuốt cổ phần công ty từ trong tay tôi. Dù tôi vẫn còn ở công ty, nhưng tôi đã bị đình chỉ và không có quyền lực. Anh ta sắp xếp người phụ nữ đó làm việc trong công ty. Sau lưng tôi tất cả mọi người trong công ty đều gọi cô ta là bà chủ, mà anh ta cũng không ngần ngại cặp với cô ta. ”
“Tôi có thể ly hôn, tôi có thể không cần cái gì. Nhưng tôi phải lấy lại những gì xứng đáng thuộc về con tôi. Tôi nghe nói người phụ nữ đó cũng đang mang thai, còn có thể là con trai. Haha.”
“Đồ cặn bã!” La Tố Như không nhịn được mắng thầm một tiếng, nhìn thấy ánh mắt của cô Dương, cô hơi ngượng ngùng nói: “Cô Dương, thật xin lỗi, tôi lỡ lời.”
“Không có gì, cái đấy vốn là sự thật không phải sao?” Cô Dương nhẹ nhàng nói.
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng vì là một người mẹ nên phải mạnh mẽ.
Đan Diễn Vy hiểu rất rõ lời nói này, cô cũng đã hiểu sơ qua chuyện cô ấy đã trải qua. Chính là người đàn ông dựa vào sự hỗ trợ của phía nhà người phụ nữ để nhanh chóng thăng tiến, sau đó anh ta lại có dã tâm muốn đuổi người vợ đi để cưới một cô gái trẻ xinh đẹp.
Nội dung cốt truyện cũ rích, nhưng cũng là tàn khốc nhất và rất thường xuyên xảy ra.
“Cô Dương, cô có chắc chắn người phụ nữ đó đang mang thai không?” Đây là một bằng chứng quan trọng, không phải sao?