CHƯƠNG 53: BẠN CŨ NÓI CHUYỆN XƯA
Đan Diễn Vy vội vàng chạy trốn khỏi nhà hàng, một đường chạy ra khỏi tòa nhà lớn mới tìm một chỗ nghỉ để ngồi xuống. Cô thở hổn hển có vẻ chưa hoàn hồn.
Hà Cảnh Quân không nói tiếng nào đã cầu hôn thật sự dọa cho cô giật mình.
Cô không thể nào hiểu được cách làm của Hà Cảnh Quân. Không nói bọn họ chỉ là người yêu trên danh nghĩa, cũng không đến tình trạng kết hôn, không phải sao?
Điện thoại trong tay cô không ngừng rung lên và phát ra tiếng nhạc chuông, nhắc nhở Đan Diễn Vy biết, lúc này còn có người đang tìm cô. Cô rất tò mò không biết là ai gọi tới cho mình vào lúc gay cấn thế này.
“Alo…”
“Vy Vy, cậu đi tham gia chạy cự ly dài hay sao mà thở khiếp vậy?” Người phụ nữ ở bên kia điện thoại dừng lại một lát, giọng điệu đang đùa chợt lập tức biến thành có ý không tốt: “Chẳng lẽ cậu đang làm chuyện gì xấu hổ sao?”
“…Tư Tư, cậu đừng nói bậy nữa được không? Sao cậu lại đổi số điện thoại thế, làm tớ cũng không biết là cậu.” Đan Diễn Vy nghe được tiếng trêu đùa quen thuộc của bạn tốt thì bất lực trả lời.
Người phụ nữ ở bên kia điện thoại chính là Vu Tư Tư, một người bạn đã chơi cùng cô từ nhỏ đến lớn. Nhắc tới cũng thật có duyên, ở thành phố Cần An thì nhà họ Vu không kém gì nhà họ Vũ, thậm chí còn mạnh hơn.
Nhưng ông cụ nhà họ Vu xuất thân là quân nhân, tư tưởng ngoan cố không chịu thay đổi, cũng thực hiện lý luận không đánh không nên người với con cháu của mình, còn đưa Tư Tư con bé tới nông thôn lấy danh nghĩa rất hay là rèn luyện năng lực sinh tồn của cô ấy.
Sau đó cô ấy và cô thành bạn tốt, mãi đến khi lên cấp ba mới trở lại nhà họ Vu. Nhưng tình cảm giữa hai người rất tốt, vẫn không cắt đứt liên lạc.
Sau khi trưởng thành, bạn tốt đã quen thói tùy tiện không chịu sự gò ép, không để ý tới sự phản đối của mọi người trong nhà mà một mình ra ngoài cố gắng gây dựng sự nghiệp, cũng rất ít khi trở về.
Khi cô mang thai đã không ít lần làm phiền bạn tốt. Tình cảm giữa hai người bọn họ chẳng khác nào người thân.
“Cái số điện thoại kia bị lỗi, tớ đổi cái khác không phải rất bình thường sao? Không nhắc tới chuyện này nữa, cậu đang ở đâu thế? Tớ vừa về nhà thấy chán chết đi được. Chúng ta ra ngoài tụ tập chút đi.” Vu Tư Tư hàm hồ che giấu nguyên nhân mình đổi số điện thoại.
“Được, nhưng tớ nhớ cậu đã tám năm không đổi số điện thoại kia cơ mà?” Đan Diễn Vy không tin. Người khác không biết cô ấy, nhưng cô thì hiểu rất rõ người bạn tốt này của mình.
Cô ấy nhìn rất thoải mái nhưng lại là một người coi trọng tình nghĩa, từng thầm mến một anh trai tới mười lăm năm, cũng tính là hai đứa nhỏ vô tư thanh mai trúc mã. Không biết vì sao tám năm trước bọn họ lại xa nhau, sau đó Tư Tư chưa từng thay đổi số.
Ngay cả cái Nokia mà người đàn ông kia tặng, cô ấy cũng vẫn dùng tới bây giờ.
Nhắc tới cũng thật khoa trương. Cô và Tư Tư đều thầm mến, nhưng đều không có một người nào thành công.
“Vy Vy, cậu trở nên dài dòng như vậy từ lúc nào thế? Nếu cậu không ra thì thôi, tớ cúp máy đây.” Vu Tư Tư giống như muốn cúp máy.
Đan Diễn Vy lộ vẻ “tớ sợ cậu rồi” nói: “Được rồi, được rồi, xem như nể tình cậu đã cứu tớ một lần, tớ sẽ chờ cậu ở chỗ cũ.”
“Tớ cứu cậu á? Sao tớ lại không biết thế.” Vu Tư Tư nghi ngờ hỏi.
“Cậu không cần để ý, đến đó lại nói sau.” Lần này đến lượt Đan Diễn Vy mơ hồ cho qua.
Vu Tư Tư cười gian một tiếng và cúp máy: “Đã nhận.”
Đan Diễn Vy ngẩng đầu lên và liếc nhìn về phía Sea Island, khẽ thở dài. Cảnh Quân chắc chắn rất tức giận khi cô gặp chuyện lại bỏ chạy như vậy, nhưng cô thật sự không có cách nào khác.
Thôi, đi tìm cô ấy trước đã.
Chỗ cũ, tên cũng như nghĩa chính là nơi tuyệt vời để hẹn gặp mặt, Golden Arches khẳng định còn yên tĩnh hơn cả vườn của cụ Sanders.
Nói một cách thông thường chính là nhà hàng MacDonald ở dãy phố đi bộ tại trung tâm thành phố.
Đan Diễn Vy gọi giúp bạn tốt một cốc Co ca, gọi cho mình một cốc sinh tố hoa quả, sau đó tìm một gốc yên tĩnh ngồi xuống và chờ cô ấy xuất hiện.
Khoảng bốn mươi phút sau, một cô gái tóc đỏ gợi cảm với dáng người đầy cám dỗ đi đến. Trên đường cô ấy đi qua, tất cả đàn ông trong cửa hàng đều sẽ nhìn chăm chú.
Đàn ông quả nhiên đều là động vật thị giác, tên Tư Tư nghe thì nhu nhược yếu đuối nhưng lại là một cô gái có tính cách sôi nổi, mạnh mẽ giống như một cơn gió vậy.
Mượn một câu để nói về bản thân cô ấy, tên cô chính là nét bút hỏng lớn nhất của cả đời cô ấy, cũng là chuyện mà ông cụ Vu hối hận nhất.
Ông vốn tưởng mình có một cô cháu gái có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại nuôi thành một đứa con gái có tính cách mạnh mẽ.
Cho nên khi ông cụ Vu nhìn thấy Đan Diễn Vy đều rất vui mừng, giống như cô mới là cháu gái ruột của mình đã bị người nào đánh tráo vậy.
Vu Tư Tư ngồi rất tùy ý ở trước mặt Đan Diễn Vy, cầm lấy cốc Co ca và hút một hơi, sảng khoái than thở nói: “Vẫn là Vy Vy tốt với tớ nhất, biết gọi cho tớ một cốc lạnh, đúng là mệt chết bà đây rồi.”
“Tư Tư, chú ý hình tượng một chút.” Đan Diễn Vy đỡ trán nói. Chẳng lẽ cô ấy không biết ánh mắt của mấy người đàn ông bên cạnh suýt nữa đã rơi khỏi tròng mắt rồi à?
Vu Tư Tư dùng mũi hừ một tiếng xem thường: “Có gì phải sợ chứ? Chẳng qua chỉ là một đám nhát gan dám nghĩ mà không dám làm thôi.”
Người đàn ông bên cạnh hình như nghe được lời nói không khách sáo của Vu Tư Tư thì tức giận muốn đi qua lý luận.
Anh ta lại nghe được giọng điệu lạnh lùng kèm theo chút nũng nịu của Vu Tư Tư nói: “Nói thế nào thì tớ cũng là đai đen cấp mười, dù sao quán quân võ thuật trong cả nước cũng không phải tự nhiên mà có.”
Người đàn ông khiếp sợ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đan Diễn Vy gật đầu từ chối cho ý kiến. Kiêu căng cũng phải có bản lĩnh để kiêu căng. Cho dù Tư Tư thích làm càn, nhưng vẫn nắm chắc chừng mực.
Đôi mắt to của Vu Tư Tư sáng ngời, hăng hái nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Vy Vy, cậu còn chưa nói cho tớ biết câu chuyện đặc sắc tớ cứu cậu thế nào đâu.”
“Không có gì, tớ chỉ nói đùa thôi.” Đan Diễn Vy cầm lấy cốc sinh tố hoa quả trên bàn và uống một hớp, che giấu sự mất tự nhiên của mình.
“Dừng, cậu còn thích đánh Thái Cực với mình à! Có phải cậu có gian tình gì không thể cho ai biết không thế?” Ánh mắt như ra đa của Vu Tư Tư không ngừng bắn phá ở trên mặt Đan Diễn Vy với ý định tìm được một chút sơ hở.
Không thích hợp, đặc biệt không thích hợp. Vy Vy nhất định là có chuyện gì đó giấu cô ấy.
Đan Diễn Vy thật sự chịu không nổi ánh mắt kinh người của Vu Tư Tư, bất lực thở dài và thành thật kể lại chuyện mới vừa xảy ra.
“Ái chà tớ ngất. Không ngờ anh chàng kia lại rất tinh mắt. Ngày mai cậu nhất định phải dẫn anh ta tới cho tớ xem thử đấy.” Nghe thấy bạn tốt được người khác cầu hôn, gương mặt Vu Tư Tư đỏ bừng giống như người được cầu hôn kia chính là cô ấy vậy.
Đan Diễn Vy không vui nói: “Tư Tư, cậu cũng đừng làm loạn thêm nữa. Tớ mới chạy thoát, còn không biết phải giải thích với người ta thế nào. Cậu đừng gây thêm rắc rối.”
“Hừ, nếu là người có can đảm cầu hôn thì chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu. Nếu người đàn ông này lại bỏ qua như vậy thì chẳng cần cũng được.”
Vu Tư Tư nói chuyện phiếm với Đan Diễn Vy vài câu lại chuyển sang đề tài khác: “Đúng rồi, Vy Vy, con trai tớ có khỏe không?”
Nhắc tới “con trai”, trên mặt Đan Diễn Vy cũng có vẻ tươi cười: “Gần đây sức khỏe của Du Du vẫn tốt.”
Vu Tư Tư nhìn Du Du sinh ra, cũng là mẹ nuôi của bé, cho nên có tình cảm rất sâu đậm với bé. Theo cách nói của cô ấy, bà đây cả đời này không kết hôn, cũng chỉ có một đứa con là Du Du, đương nhiên là phải yêu hết lòng rồi.
“Tình hình bệnh tim của con cưng tớ thế nào rồi? Cậu cũng thật nhẫn tâm, lại để cho bé ở lại với bà ngoại.” Vu Tư Tư không đồng ý nói.
Đan Diễn Vy trầm tư một lát, vẻ mặt buồn rầu nói: “Bệnh của Du Du đã không thể kéo dài được nữa. Tớ cũng không muốn để cho bé ở lại chỗ bà ngoại, nhưng tớ phải đi làm không có cách nào chăm bé. Hơn nữa bà ngoại lớn tuổi, không quen với cuộc sống ở thành phố.”