CHƯƠNG 269: CHỊ GÁI TRÔNG RẤT GIỐNG MỘT NGƯỜI BẠN CỦA EM.
Đan Diễn Vy phớt lờ sự khiêu khích của Vũ Thư mà thay vào đó, cô quay người lại nói vài câu an ủi với cô phục vụ rồi bảo cô ấy đi trước đi.
Người phục vụ cẩn thận nhìn Vũ Thư một cái, rồi gật đầu, hậu quả của sự tức giận nhất thời này không phải là thứ mà một người bình thường như cô có thể gánh được.
“Tôi có nói cô được đi rồi sao? Cô đụng trúng tôi mà đi dễ dàng như vậy hả, giám đốc hay quản lý của mấy người đâu rồi.” Vũ Thư vẫn không chịu buông tha.
Cô ta biết tính cách mềm yếu của Đan Diễn Vy, cô sẽ không dám làm loạn với cô ta đâu.
Nếu Vũ Thư chỉ nhắm đến một mình cô, Đan Diễn Vy có thể cắn răng chịu đựng, nhưng bởi vì mình lại làm liên lụy tới người khác, về nguyên tắc, cô sẽ không nhẫn nhịn nữa, Đan Diễn Vy trực tiếp đứng ra chặn trước mặt của Vũ Thư, sau đó lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì cậu có thể nhắm đến mình, đừng làm khó người khác.”
Vũ Thư đưa mắt đánh giá Đan Diễn Vy khí thế bừng bừng một cái, đột nhiên trên mặt cô ta nở lên một nụ cười khẩy, sau đó chầm chậm nói: “Được thôi, chỉ cần cậu dùng tay nhặt mấy mảnh vỡ này lên, mình sẽ tha cho nó.”
Đan Diễn Vy cúi mắt nhìn xuống đống mảnh vỡ thủy tinh ở dưới đất kia, trông chúng có vẻ lấp lánh và lạnh lẽo dưới khúc xạ của ánh sáng mặt trời, trên vài mảnh vỡ còn lưu lại một vài vế máu nữa, chắc chắn là vết tích do cô phục vụ lúc nãy để lại rồi. Dùng tay nhặt mấy mảnh vỡ kia lên sao?
Cho dù có cẩn thận cách mấy thì vẫn có thể bị những mảnh vỡ kia làm cho đứt tay.
Nhìn bộ dạng do dự ngập ngừng của Đan Diễn Vy, nụ cười của Vũ Thư càng lúc càng trở nên đắc ý: “Sao vậy, không chịu sao, nếu cậu không đồng ý, thì kêu cô ta làm thay cậu cũng được.”
Những người xem xung quanh nhịn không được nữa mà lên tiếng nói: “Cô quá đáng lắm rồi đó, người làm vỡ đống ly đó không phải là cô sao.”
“Đúng vậy, có chút tiền thối thì làm như giỏi lắm sao?”
“Sao trên đời lại có một người phụ nữ như vậy chứ?”
“Im miệng đi, ở đây cần các người lên tiếng sao?” Thanh âm lãnh khốc ngạo mạn của Vũ Thư vang lên.
Người xem càng lúc càng tức giận, họ vẫn còn muốn cãi lý với cô ta, nhưng sau đó lại một vài sấp tiền được rải xuống, như một trận mưa tiền vậy, tất cả mọi người xung quanh thấy vậy liền im bặt, với điều kiện của họ mà nói thì họ không thể nào ra tay hào phóng như cô ta vậy được, họ không thể giống như cô ta, vung tiền như giấy.
“Tôi sẽ nhặt.” Đan Diễn Vy mím môi lại rồi nói, mọi sự đều bắt nguồn từ cô, sự tức giận của Vũ Thư cũng là vì cô, cô không muốn liên lụy người khác.
Vũ Thư kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống , cô ta giương to mắt lên nhìn xuống Đan Diễn Vy đang khom người nhặt mảnh vỡ lên, có vài lần, cô ta nhìn thấy ngón tay của Đan Diễn Vy bị thủy tinh cắt trúng, đáy mắt cô liền lóe lên sự vui sướng.
Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, nhưng ngày tháng tiếp theo của Đan Diễn Vy tuyệt đối sẽ như địa ngục, không hủy hoại được cô, tôi thề sẽ không ngừng lại.
Đan Diễn Vy cố gắng chịu đựng những sự đau đớn truyền đến từ ngón tay của cô, cố gắng từng chút từng chút một nhặt xong những mảnh vỡ, hai bàn tay cô để ở hai bên đùi, máu rò rỉ chảy lên láng xuống mặt đất, sau đó cô lên tiếng như thể không có cảm giác gì cả: “Được chưa?”
Vũ Thư nhún vai một cách vô tội: “Coi như cậu qua ải.”
Sau đó cô ta đứng dậy và đi về phía Đan Diễn Vy rồi cất giọng nói lạnh lùng âm tà mà chỉ có hai người nghe thấy: “Đừng nghĩ đây là kết thúc, nhớ cho kỹ đó Đan Diễn Vy, đây là những cậu nợ mình.”
Hai bàn tay của Đan Diễn Vy chợt siết chặt lại, đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước mà không nói lời nào. Ngày hôm qua là cô nợ cô ta, nhưng sau này bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Vũ Thư đưa tay lên phủi phủi bờ vai vốn không có miếng bụi nào của mình rồi ngẩng đầu lên bước đi như một con công kiêu hãnh trong đôi mắt ngập tràn phẫn nộ của mọi người xung quanh.
“Chị không sao chứ, em thấy đầu ngón tay của chị bị thương rồi.” Cô phục vụ bị đánh lúc nãy để ý thấy vết thương trên đầu ngón tay cô đang rỉ máu lênh láng.
Đan Diễn Vy đưa mắt nhìn một cái, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười rồi bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Không được, là em đã liên lụy chị, chị đợi chút em đi lấy băng cá nhân.” Cô phục vụ không đợi Đan Diễn Vy từ chối mà vội vã chạy vào sau bếp.
Đan Diễn Vy cũng đành phải đứng đợi, một lúc sau cô phục vụ mang theo vài miếng băn cá nhân chạy ra, sau đó vui vẻ nói: “Em nhớ em có mang theo nên cho chị băng bó trước, cảm ơn chị, chị kêu em là Tiểu Thu được rồi,”
“Chị tự làm được rồi, chuyện này là chị liên lụy em mới phải.” Đan Diễn Vy có hơi không quen với sự nhiệt tình của cô phục vụ cho nên liền từ chối kéo thành ý của cô ấy, rồi tự mình dán băng cá nhân .
Tiểu Thu cũng không miễn cưỡng Đan Diễn Vy nữa, cô chỉ lắc đầu: “Không phải đâu, em biết cô ta tính khí đại tiểu thư, em ở tiệm này đã gặp nhiều người không coi ai ra gì rồi nhưng chưa đụng qua ai cả, hôm nay là em xui xẻo.”
Đan Diễn Vy chỉ mỉm cười và không nói gì.
Tiểu Thu đột nhiên nói: “Chị gái chị thật là đẹp, rất giống với một người bạn của em.”
“Vậy sao.” Đan Diễn Vy cũng không đẻ ý.
Tiểu Thu nghĩ Đan Diễn Vy không tin nên đã nghiêm túc nói: “Thật đó chị gái, bạn của em thật sự trông rất giống chị, rảnh rỗi em giới thiệu hai người gặp mặt nha.”
Cô ấy thực sự không có nói dối. Bạn của cô ấy thực sự rất giống với người phụ nữ ở trước mặt này, nhưng nếu so về khí chất thì chị gái này trông vẫn nhỉnh hơn một chút.
“Ừm, lần sau đi, chị có chuyện phải đi trước đây, cảm ơn mấy miếng băng cá nhân của em nha.” Đan Diễn Vy cầm lấy chiếc dù bỏ quên lúc nãy rồi chào tạm biệt Tiểu Thu.
Tiểu Thu có chút nuối tiếc nói: “Dạ được, chị nhất định phải ghé lại đây đó.”
“Ừm.” Đan Diễn Vy đáp một tiếng xong thì liền rời khỏi tiệm caafe.
Tiểu Thu vẫn đứng yên tại chỗ lẩm bẩm một mình: “Trên đời này thật sự có hai người giống nhau như vậy sao, nếu như không phải mình chưa bao giờ nhìn thấy ở bên cạnh Minh Châu, thì mình đã tưởng cô ấy là chị gái thất lạc của Minh Châu rồi.”
Đan Diễn Vy bước ra khỏi quán cà phê rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời đã dần tối rồi, cô nhớ lại mình đã nói với mọi người rằng ra ngoài để làm chút chuyện mà, hay là đi tới bách hóa mua một chút đồ dùng cần thiết vậy, nếu không lát nữa về sẽ khó giải thích nữa.
Bây giờ, trên người cô ngoài số tiền hơn 16 tỷ mà Lục Trình Thiên cho cô, còn có số tiền mà cô đã tiết kiệm được bằng cách làm việc chăm chỉ trong suốt những năm qua nữa, đó cũng coi như là một chi phí đáng kể. Người ngoài nhìn vào, cũng coi cô như một người phụ nữ có tiền rồi.
Tuy nhiên, với mấy loại thuốc nhập khẩu đắt tiền đó, thật sự là cô không muốn nói tới chút nào, có khi một loại thuốc nhập khẩu phải tốn tới vài triệu cho tới vài chục hay là cả vài trăm triệu nữa, cũng không biết phải tiêu tốn tới bao nhiêu nữa đây..
Cô thở dài thất vọng.
Tiền của Lục Trình Thiên sẽ được dành riêng cho thời gian Du Du nghỉ ngơi sau khi nó làm phẫu thuật xong, còn tiền của cô sẽ dùng để tiêu xài thường ngày, nhưng cô cũng không biết vật giá ở nước ngoài là bao nhiêu nữa, chỗ nào cần tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm thôi.
Ngoài số tiền này, trên thực tế Đan Diễn Vy vẫn còn có một tấm thẻ, một tấm thẻ chưa bao giờ sử dụng. Đó là sau khi Lục Trình Thiên và cô chung sống với nhau, anh đã đưa tấm thẻ đó cho cô mua sắm chi tiêu trong nhà.
Trong đó định kỳ sẽ được gửi vào một phần tiền không nhỏ, ngoài khoản chi tiêu cho cuộc sống, thì cũng có đôi lúc anh cho cô tiền để mua quần áo và mỹ phẩm.
Từ trước tới giờ cô chưa từng động qua một xu nào cả, bốn năm qua, chi tiêu của hai người họ thật ra đều là nhờ tiền lương của cô, tuy nó không dễ chút nào, nhưng lúc đó cô lại thấy rất hài lòng.
Đan Diễn Vy thấy trong bốn năm qua, Lục Trình Thiên đã gửi được hơn sáu tỷ đồng trong tấm thẻ đó. Trong thời điểm khó khăn lúc đó, một năm được hơn một tỷ rưỡi đã là một khoản tiền rất lớn rồi.
Cô đã từng nghĩ, đợi tới một ngày mà anh yêu cô rồi, cô có thể tự hào mà nói với anh rằng, số tiền trong tấm thể đó cô chưa từng đụng vào một xu một cắc nào cả, bởi vì cô yêu anh, chứ không phải là vì tiền của anh.
Đáng tiếc, đây vĩnh viễn chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi, mãi mãi chỉ là một quả bong bóng mỏng manh dưới ánh mặt trời dễ dàng bị vỡ khi chạm vào.