Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 349: NHƯNG MẸ CÓ CHÚ HÀ RỒI.

Khóe miệng Lục Trình Thiên giựt giựt, liếc nhìn Đan Diễn Vy đang giả ngây giả dại trước, sau đó quay đầu nhìn Du Du đang ở trên giường, ánh mắt tối lại, trong lòng có một loại cảm giác sợ hãi, giọng nói trầm thấp, dịu dàng hiếm thấy: “Chú là ba của con.”

“Mẹ, là sự thật sao?” Du Du tỏ ra rất ngạc nhiên hỏi.

Đan Diễn Vy lại cảm thấy đau đầu, đỡ trán, hai cha con nhà này đang lên sân khấu diễn xuất với cô sao? Rõ ràng đều đã biết mối quan hệ của hai người, bây giờ lại giả vời không nhận với cô.

Xem cô là con ngốc sao, hay là con mình là đứa ngốc: “Được rồi, hai người đừng giả vờ nữa, Du Du không phải con đã đi tìm gặp chú ấy sao.”

“A, đúng, đúng, con nhớ ra rồi, ừm ừm biết rồi.” Du Du bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, cậu diễn khổ sở như vậy, còn không phải là vì sự bối rối của mẹ sao.

Lục Trình Thiên đột nhiên nhớ ra anh đã gặp Du Du mấy lần, cậu bé luôn dùng ánh mắt đau buồn không có cách nào giải thích được nhìn anh, bây giờ nhớ lại tất cả đều có thể hiểu được, anh chính là “người đàn ông phụ bạc” trong miệng của Du Du, hơn nữa người mà anh vẫn luôn coi thường, khinh bỉ lại chính là bản thân mình.

Đúng là con của anh, không chỉ thông minh, còn biết trút giận cho mẹ.

“Đợi sức khỏe của con tốt hơn một chút, ba sẽ đưa con về nhà.” Lục Trình Thiên khiêu khích nhìn Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy tức giận: “Lục Trình Thiên tôi sẽ không để anh đưa Du Du đi, anh đừng có tự mình nằm mơ nữa.”

“Tôi có nằm mơ hay không, trong lòng em rất rõ.” Lời nói của Lục Trình Thiên tràn đầy sự tự tin.

Thực lực của Lục Trình Thiên đang bày ra ở trước mặt cô, nhưng cô cũng không bao giờ thỏa hiệp: “Anh có tin, bây giờ tôi sẽ đâm chết anh không?”

Đan Diễn Vy nâng cằm lên, chỉ vào đùi đang bó thạch cao của anh, nếu như Lục Trình Thiên thật sự dám giành con với cô, chắc chắn cô sẽ ra tay.

Trong lòng Lục Trình Thiên vô cùng lo lắng, người phụ nữ nhẫn tâm này, lẽ nào không biết nói những lời dịu dàng sao, chả lẽ không nhìn ra anh không còn cách nào sao: “Đừng quên, tôi là ba của thằng bé, quyền nuôi dưỡng không phải em nói là tính.”

“Sao tôi nói không thể tính, anh có nuôi thằng bé ngày nào không, có đưa một đồng trợ cấp nào không, hay là cho thằng bé một chút sự quan tâm và tình thương!” Đan Diễn Vy lớn tiếng chỉ trích, cô vất vả nuôi con trưởng thành, một người cha tùy tiện muốn đưa đi là đưa đi sao.

Đừng nói đến sự quan trọng của Du Du trong lòng cô, ai cũng không thể sánh được.

Lục Trình Thiên càng nghe càng tức giận, rõ rành anh biết người mà Đan Diễn Vy đang so sánh cũng là con trai của anh, nhưng trong lòng anh sao vẫn khó chịu như vậy, có phải là ngoài con trai, ai cô ấy cũng có thể từ bỏ.

“Tôi cho em 15 tỷ, có nhận không.” Anh đã sớm kêu người đi điều tra nguyên nhân Đan Diễn Vy ra nước ngoài, bây giờ cũng không thể khoan dung được việc cô không nói sự thật.

Đan Diễn Vy hít một hơn, lẽ thẳng khí hùng trả lời: “Đây là số tiền mà anh nên đưa, ngoài số tiền này, anh còn cho được cái gì, hơn nữa anh đừng đùa, số tiền này sao tôi phải lấy!”

Dù sao cũng vô cùng nhục nhã.

Trong mắt Lục Trình Thiên rất nhanh hiện một tia sáng, rất nhanh lại biến mất trong đôi mắt đen, giống như chưa từng xuất hiện, thờ ơ nói: “Nên tôi đón Du Du về, dùng cả đời này để bù đắp.”

Đan Diễn Vy giống như đang nghe anh kể chuyện cười, bật cười: “Ha, ha, ha, Lục Trình Thiên anh đang đùa sao, quản tốt chuyện của anh đi, đừng quên tại sao Du Du lại nhập viện.”

Cô đang nhắc nhở Lục Trình Thiên, trước tiên nên giải quyết quả bom hẹn giờ Vũ Thư, sau đó mới đến nói với cô về chuyện nhận lại con.

“Tôi sẽ không bao giờ để con tôi gọi người khác là ba.” Lục Trình Thiên châm biếm lại.

Lục Trình Thiên anh vẫn chưa chết, đừng hòng mang con trai anh đi kết hôn cùng với người khác.

Du Du nằm trên giường thích thú nghe hai người anh đến tôi đi lời lẽ đanh thép, châm chọc nhau, không giống đang cãi nhau chút nào, ngược lại giống như một cặp vợ chồng đang “tán tỉnh” nhau. Đột nhiên hai người quay lại nhìn cậu bé.

“Du Du, con có muốn về nhà cùng mẹ không?”

“Du Du, trong nhà của ba có một bộ Transformers, còn có Autobots ….” Lục Trình Thiên nhẹ nhàng nói.

Đan Diễn Vy không thể chịu được liếc nhìn Lục Trình Thiên, người đàn ông hèn hạ, không biết xấu hổ này lại dùng chiêu dụ dỗ này.

“Du Du ngoan, không cần nghe lời của anh ta, về nhà mẹ cũng mua cho con một đồ chơi Autobots.”

Đan Diễn Vy không có tiền, không dám mua ngay một bộ, cô biết giá của những mô hình này không giống nhau, phiên bản giới hạn mấy chục tỷ, có lẽ cô cũng có thể mua được loại giá mấy triệu.

Lục Trình Thiên nhìn Đan Diễn Vy, trong ánh mắt rõ ràng viết hai chữ “xem thường”, với con trai của mình mà còn keo kiệt như vậy.

Đan Diễn Vy cũng không chịu yếu thế nhìn lại, anh ta thì hiểu cái gì, không biết mấy năm nay cô phải tiết kiệm từng đồng một sao.

Du Du lại nhìn hai người bọn họ đang trừng mắt với nhau, giống như một ông cụ non bất lực thở dài: “Ba, mẹ, hai người đang thể hiện tình yêu sao?”

“….”

Đan Diễn Vy liếc nhìn Lục Trình Thiên, khuôn mặt có chút đỏ, giận dữ đi sang một bên, sao cô có thể hiện tình yêu với người đàn ông này chứ, đùa sao!

Lục Trình Thiên lại có chút thất vọng, lúc nào một người cố gắng bình tĩnh, chín chắn như anh, lại giống như một chàng trai mới lớn, đấu võ mồm với Đan Diễn Vy.

Nhưng dù sao cũng trùng hợp, một nhà ba người bọn họ lại cũng nhau nhập viện trong tình trạng bị thương, ai cũng đừng mong ra.

“Du Du, ngoan, mẹ đi mua cho con một chút đồ ăn.” Đan Diễn Vi quyết định thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này, đặc biệt Lục Trình Thiên, hôm nay quả thật rất lạ khiến người khác cả người không thoải mài, còn tự đâm mình một dao.

Du Du ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”

Đan Diễn Vy đi đến bên cạnh Lục Trình Thiên dừng lại một chút, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được nói: “Tôi không muốn cãi nhau trước mặt Du Du, đợi anh có thời gian, chúng ta nói chuyện này sau.”

Lục Trình Thiên không có ý kiến gì gật đầu, anh cũng không muốn tranh luận trước mặt con.

Thấy anh không có ý kiến gì, Đan Diễn Vy liền đi ra ngoài, ai bảo cô là người bị thương nhẹ nhất chứ, hoặc trên biểu hiện chính là như vậy.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai ba con, bất ngờ nhận nhau, Du Du có chút lúng túng.

“Du Du là đang sợ ba sao?” Lục Trình Thiên nhìn ra sự căng thẳng của Du Du, biểu cảm lạnh lùng cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

Du Du lắc đầu, lại gật đầu, có chút xoắn xuýt nói: “Con không sợ ba, chỉ là con sẽ không đi cùng với ba.”

Cậu bé không quên, ba đã bắt nạt mẹ như thế nào, nên cậu nhất định phải đứng bên cạnh mẹ.

“Ba không biết sự tồn tại của con.” Lục Trình Thiên cũng biết đứa trẻ bị tổn thương, nhưng nếu như anh biết sự tồn tại của đứa bé, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện làm tổn thương đến hai mẹ con họ.

Du Du chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ những lời anh vừa nói, có phải là nếu biết sự tồn tại của cậu sẽ không bắt nạt mẹ, nhưng tại sao mẹ không nói.

“Nhưng, mẹ đã có chú Hà rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK