CHƯƠNG 375: KHÓC TANG À?
Việc ngoài ý muốn là đang chỉ cái gì, hai người bọn họ đều hiểu rõ ràng.
Nhà họ Thẩm bỏ nhiều sức như vậy để phái một đám người đến cho Lục Nhĩ, chứng tỏ điều này rất quan trọng đối với hắn ta.
Nhưng về phần Lục Nhĩ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta lần nữa!
Kiều Chấn Ly lập tức nghiêm mặt rời đi.
Lục Trình Thiên yên tâm nghe theo sắp xếp của bệnh viện, cho đến khi vào phòng giải phẫu, những bác sĩ kia mới cực kỳ kinh ngạc.
Nhịn lâu như vậy mà cũng không lên tiếng, không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.
Đúng là đàn ông chân chính!
Đan Diễn Vy lo lắng nhìn bác sĩ thu tay lại, sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, tình huống của Du Du như thế nào rồi?”
“Tạm thời đã ổn định rồi, có lẽ vừa mới được uống thuốc không lâu, nhưng cũng không thể chủ quan, tối nay sẽ vất vả một chút, cố gắng chú ý bé nhiều hơn, có chuyện gì thì cho người đi gọi tôi, sáng ngày mai hạ sốt thì không sao nữa.” Bác sĩ đối với cậu chủ nhỏ nhiều lần trở về từ cõi chết này cũng sinh ra chút cảm thán, lúc này đang dặn dò cẩn thận.
Tảng đá trong lòng Đan Diễn Vy vốn vẫn chưa buông xuống, bây giờ lại nhấc lên một lần nữa.
Y tá ở bên cạnh đã đổi thành người khác rồi, sau khi tiễn bác sĩ xong, động tác nhanh nhẹn tiêm cho Du Du, còn tốt bụng mà làm ấm mũi kim.
“Cô Đan, tôi ở đây trông chừng Du Du là được rồi, cậu Lục vẫn còn đang phẫu thuật, cô có muốn đi nhìn một chút không?” Y tá kia di chuyển cái ghế, ngồi bên người Du Du, một bộ dạng chu đáo từ đầu đến chân.
Người hộ sĩ lúc sáng vì không chăm sóc chu đáo đã bị viện trưởng sa thải, bây giờ cô ta được phân đến phòng của Du Du, đương nhiên cô ta phải hết sức quan tâm đến Du Du, tuyệt đối không thể lơ là được.
Đan Diễn Vy kinh ngạc chớp mắt một cái, sắc mặt lập tức căng thẳng: “Lục…Lục Trình Thiên phải phẫu thuật ư? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hà Cảnh Quân cầm tờ đơn đi tới, vuốt vuốt mi tâm: “Phía sau vai của Lục Trình Thiên bị người khác đâm bị thương, hẳn là không có việc gì, bây giờ đang trong phòng phẫu thuật, em yên tâm đi.”
“Cảnh Quân…” Đan Diễn Vy có chút tội lỗi nhìn Hà Cảnh Quân.
Anh ta giúp cô bận bịu cả đêm thì thôi đi, cô chỉ lo nhìn Du Du, mấy loại giấy tờ này đều là do Hà Cảnh Quân đi làm giùm.
Hà Cảnh Quân vuốt vuốt tóc của cô: “Được rồi, anh biết em muốn nói cảm ơn, nhưng quan hệ của chúng ta là gì? Vy Vy, anh không muốn em lại nói cảm ơn nữa, có biết chưa.”
Đan Diễn Vy hơi ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn anh ta.
Thần sắc Hà Cảnh Quân bất động, đang muốn nói gì đó thì điện thoại bỗng dưng vang lên.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua tên đang hiển thị trên màn hình, chân mày theo bản năng nhíu chặt lại.
Sau khi nhận điện thoại, mấy giây sau như nghe một tiếng gọi hồn.
Hà Cảnh Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể ra dấu với Đan Diễn Vy, sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Mẹ, đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì gấp gáp thế?” Giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã ba giờ sáng rồi.
Giọng nói của mẹ Hà lạnh lùng ở đầu dây bên kia: “Mẹ còn muốn hỏi con đó, trễ như vậy rồi mà con còn đang ở đâu?”
“Con đương nhiên đang nghỉ ngơi ở nhà.”
“A, con coi mẹ là bà già bảy tám mươi tuổi, mắt mờ không thấy đường hả? Trở về ngay cho mẹ, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con.”
Giọng nói của mẹ Hà lạnh lùng, không cho anh ta có cơ hội từ chối.
Sắc mặt Hà Cảnh Quân hơi đổi một chút.
Sau khi nói mấy câu không vui vẻ, trực tiếp cúp điện thoại.
Vẻ mặt Hà Cảnh Quân trở nên cứng ngắc.
Đan Diễn Vy bước tới, kéo kéo ống tay áo anh ta: “Khuya rồi mà dì Hà còn gọi điện thoại tìm anh, chắc chắn có chuyện quan trọng gì đó, anh vẫn nên quay về một chuyến đi, kẻo lại bỏ lỡ chuyện gì.”
“Nhưng em và Du Du vẫn còn ở đây, anh không yên tâm.” Sắc mặt của Hà Cảnh Quân buông lỏng trong chốc lát.
Đan Diễn Vy mỉm cười: “Nhân viên y tế ở đây nhiều như vậy, có gì mà anh không yên tâm được. Hơn nữa, em cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay vất vả cho anh rồi.”
Hà Cảnh Quân thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài một tiếng: “Được rồi, vậy anh về trước đây, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Em biết rồi.”
Sau khi Hà Cảnh Quân ra về, Đan Diễn Vy ngồi xuống ghế, nụ cười trên mặt đã thay bằng vẻ mặt mệt mỏi.
Sao cô có thể ngủ được.
Cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không bỏ được suy nghĩ trong lòng, vẫn đến phòng phẫu thuật.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn đang sáng, cô tìm một chỗ để ngồi xuống chờ Lục Trình Thiên ra.
Cũng không biết ngồi xuyên suốt bao lâu, Đan Diễn Vy chỉ biết cả ngày nay không để ý đến vết thương trên chân, hình như bây giờ hơi đau đớn, sau đó nhìn thấy đèn phòng phẫu thuật mới tắt.
Cô lập tức vội vàng đứng lên, đau nhói ở chân giúp cô thức tỉnh thần kinh chết lặng cả ngày hôm nay.
Lục Trình Thiên đang nằm trên giường bệnh, được người khác đẩy ra, đôi mắt khép hờ đang tìm kiếm gì đó bên ngoài phòng phẫu thuật.
Sau khi khóe mắt nhìn thấy thân ảnh của người phụ nữ kia, cả khuôn mặt liền có ý cười thỏa mãn.
Chợt nhìn thấy cô hơi khó chịu giật giật mắt cá chân, sắc mặt lại tối sầm.
Bỗng nhiên đưa tay chống lên giường, trực tiếp đứng dậy.
“Cậu Lục…”
“Luật sư Lục, bây giờ cậu không thể cử động…”
“Luật sư Lục, miệng vết thương của cậu…”
Lục Trình Thiên giống như không nghe thấy, trực tiếp bước xuống giường, đi đến bên người Đan Diễn Vy, gương mặt đen kịt nhìn Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy khẽ nâng mắt lên, nhìn thấy đám người đang căng thẳng, lại nhìn thấy Lục Trình Thiên, nhịn không được mà vặn lông mày: “Lục Trình Thiên, anh vừa mới phẫu thuật xong, anh nên nằm trên giường mà nghỉ ngơi, anh…”
“Liên quan gì tới em?” Lục Trình Thiên hừ hừ.
“Anh…” Đúng là một người thích nổi nóng, quả thật không thể nói lý được.
Khóe mắt Đan Diễn Vy chợt liếc đến chiếc áo khoác của anh đang mở rộng, có thể nhìn thấy rõ bên trong đang quấn một lớp băng vải thật dày.
Đan Diễn Vy hoảng hốt: “Lục Trình Thiên, anh chảy máu rồi.”
“Hừ.” Sắc mặt Lục Trình Thiên tái nhợt, lùi về sau nửa bước, bộ dạng yếu ớt.
Đan Diễn Vy không chút nghĩ ngợi mà đỡ Lục Trình Thiên, cả khuôn mặt đều đang lo lắng: “Anh thế nào rồi, sao lại…bác sĩ cũng không cho anh cử động, sao anh lại không nghe lời hả!”
Đan Diễn Vy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khóe mắt mang theo nước mắt, đau lòng nhìn lớp băng trắng nhuộm máu.
Lục Trình Thiên giống như đang cố gắng đứng thẳng người: “Không muốn nằm sấp.”
“Vậy anh…anh…” Đan Diễn Vy gấp gáp chảy cả nước mắt.
Mấy vị bác sĩ ở sau lưng nhìn nhau, không ai dám mở miệng.
Trải qua chuyện lúc sáng, ai mà không biết vị luật sư Lục này căn bản ngay cả vết thương của mình mà cũng không thèm để ý tới.
Đám người này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lúc này đều đang cùng nhau giả bộ như không thấy.
Lục Trình Thiên bị nước mắt của cô làm cho bối rối: “Khóc tang à? Dìu tôi trở về phòng bệnh đi.”
“Nhưng bây giờ anh có thể đi được sao?” Đan Diễn Vy giống như hỏi thăm nhìn mấy bác sĩ ở sau lưng.
Ánh mắt cảnh cáo của Lục Trình Thiên phóng qua.
Bác sĩ kia lập tức tiến lên phía trước: “Rèn luyện thích hợp cũng có chỗ tốt đối với thân thể, có điều phải chú ý, không nên cử động vai quá nhiều.”
Lục Trình Thiên liếc nhẹ một cái, coi như có thể miễn cưỡng qua cửa.
Đan Diễn Vy thấy vậy cũng chỉ có thể cắn môi, dìu một bên vai không bị thương của Lục Trình Thiên, cố gắng để trọng lượng của anh tựa lên người mình, đỡ anh đi đến phòng bệnh.
Lục Trình Thiên cuối đầu, liếc nhìn bàn chân Đan Diễn Vy một cái, sắc mặt càng khó coi hơn.