Lâu Thính Tuyết hiển nhiên chẳng để tâm, sau đó hướng ánh mắt về phía Mục Thiên Dao: "Mục Thiên Dao này có Thiên Linh Hàn Thể, thể chất tu đạo hiếm có, có duyên với Tuyết Nguyệt Thần Cung ta, huống hồ lại là thí sinh nằm trong cuộc lựa chọn thành Hàn Giang lần này, ta thân là sứ giả của Tuyết Nguyệt Thần Cung, ắt phải bảo vệ nàng ta chu toàn".
"Mục Thên Dao, ta hỏi ngươi, ngươi có đồng ý gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung ta không?", Lâu Thính Tuyết hỏi.
"Cảm tạ ân điển của sứ giả đại nhân, trở thành đệ tử của Tuyết Nguyệt Thần Cung là ước mơ từ trước tới nay của Thiên Dao, ta bằng lòng gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung!", Mục Thiên Dao lên tiếng rồi đi ra khỏi phủ thành chủ, ngữ khí cực kỳ kiên định.
"Việc này...". trong đám người ở phủ thành chủ, Mạnh Phi Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt có chút khó coi.
Mục Thiên Dao này là vị hôn thê của hắn ta, Thiên Linh Hàn Thể hiếm có nếu như có thể cùng hắn ta gia nhập Tiêu Dao Thần Tông thì rất có khả năng đạt được sự coi trọng của nhân vật lớn trong tông môn, tiền đồ vô lượng, thanh uy của phủ thành chủ nhà hắn ta cũng sẽ tăng lên rất nhiều, thực hiện bá nghiệp nhất thống thành Hàn Giang.
Nhưng hiện tại Mục Thiên Dao lại gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung, trong Tuyết Nguyệt Thần Cung đều là nữ đệ tử, hơn nữa còn chung thân không xuất giá, tất cả những thứ trước đây đều trở thành lời nói suông vô tác dụng.
Nghĩ đến đây, Mạnh Phi Hàn lập tức quát lạnh: "Ta không đồng ý!"
"Hả?", thấy vậy, Lâu Thính Tuyết hỏi: "Nhìn cách ăn vận của ngươi có lẽ là người của Tiêu Dao Thần Tông, chuyện này đến Triệu Linh Đan của Tiêu Dao Thần Tông ngươi cũng không tỏ thái độ, ngươi có tư cách gì để nói không đồng ý?"
Lâu Thính Tuyết nói rồi còn liếc nhìn Triệu Linh Đan một cái, tựa như đang chất vấn.
Lúc này, Mạnh Phi Hàn đứng ra, chắp tay hành lễ với Triệu Linh Đan, nói: "Đệ tử ngoại môn Mạnh Phi Hàn, tham kiến Triệu sư tỷ".
"Miễn lễ! Ngươi nói xem chuyện là thế nào?", Triệu Linh Đan quét mắt liếc nhìn Mạnh Phi Hàn sau đó vuốt ve con thỏ ngọc trong lòng, thần sắc trang nhã thong dong.
"Vâng, đệ tử vốn về quê thăm nhà, vừa hay gặp đúng cuộc tuyển chọn lần này, Mục Thiên Dao đây có hôn ước với ta, là vị hôn phu của ta, vốn nên là người của Tiêu Dao Thần Tông ta, nhưng hiện giờ lại bị ép buộc về Tuyết Nguyệt Thần Cung, mong sư tỷ làm chủ".
"Ồ? Còn có chuyện như này sao?", Triệu Linh Đan nghe vậy khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, có chút hứng thú nhìn về phía Mục Thiên Dao, dường như thực sự chất vấn.
Dưới ánh mắt này, Mục Thiên Dao cảm thấy mọi bí mật từ đầu xuống chân của mình dường như đều không có chỗ nào che giấu được, có điều sau đó nàng ta đã cắn răng trả lời: "Bẩm thượng sứ, Thiên Dao gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung đúng là tự nguyện chứ không hề bị ép buộc, nếu như nói là ép buộc thì phải là phủ thành chủ ép buộc ta lập nên hôn ước với Mạnh Phi Hàn mới đúng, vẫn mong thượng sứ làm chủ cho ta".
Mục Thiên Dao nói rồi vẻ mặt tỏ ra khẩn thiết nhìn về phía Lâu Thính Tuyết, nàng ta nhận định Lâu Thính Tuyết là chỗ dựa của mình.
Lời nói này khiến mọi người vô cùng bất ngờ, nhất là hai cha con thành chủ Mạnh Nam Thiên và Mạnh Phi Hàn, sắc mặt ai nấy cũng đều cực kỳ khó coi.
"Nói bậy, ban đầu rõ ràng là Mục Thiên Dao cô cầu xin gia nhập phủ thành chủ, không phải sao?"
"Coi phủ thành chủ ta là bia đỡ đạn, làm bùa hộ mạng rồi lại qua cầu rút ván, tham gia vào cuộc tuyển chọn thành Hàn giang, Mục Thiên Dao, cô đúng là tâm cơ thâm sâu!", Mạnh Phi Hàn siết chặt hai nắm tay, móng tay cắm chặt vào trong lòng bàn tay, hắn ta coi như đã hiểu rõ lời của Mục Long ngày hôm đó.
"Hỗn xược, nếu như Mục Thiên Dao đã đồng ý gia nhập Tuyết Nguyệt Thần Cung, vậy sẽ không thể suy nghĩ về việc hôn nhân nữa, nếu hôn ước này vốn là ép buộc thì từ giờ phút này nàng ta và phủ thành chủ ngươi không còn bất cứ liên quan nào nữa!", giọng nói của Lâu Thính tuyết lạnh lùng cao quý, mang theo một tia không nghi ngờ gì nữa.
"Việc này...", Mạnh Phi Hàn rõ ràng không cam tâm, nhìn về phía Triệu Linh Đan, hy vọng nàng ta có thể làm chủ cho mình.
Nhưng Triệu Linh Đan lại nhẹ nhàng liếc mắt lướt qua Mục Thiên Dao, ánh mắt đó rõ ràng lóe lên một tia khinh miệt, sau đó nói với Mạnh Phi Hàn: "Chuyện này ta đã hiểu rồi, Thiên Linh Hàn Thể tuy rằng hiếm có nhưng đối với Tiêu Dao Thần Tông ta thì không hề quan trọng, chuyện còn lại là chuyện nhà của ngươi, tự ngươi quyết định là được".
Triệu Linh Đan vừa nãy đã mở Tuệ Nhãn, tựa hồ đã nhìn thấu rất nhiều thứ, còn lời nàng ta nói đương nhiên đã tỏ rõ thái độ không nhúng tay vào chuyện này, cũng không yêu thích Thiên Linh Hàn Thể.
"Mục Long, Mục gia, đều là vì các ngươi không ngừng bức bánh nên chuyện mới đến bước này, Mạnh Phi Hàn ta không đội trời chung với các ngươi!", Mạnh Phi Hàn lúc này trong lòng tràn ngập thù hận, chuyển ánh mắt sang đám người Mục gia, sắc mặt oán hận.
Còn đám đông thành Hàn Giang lúc này cũng vô cùng hoang mang.
Không ngờ vì Mục Long ra tay giết chết đệ tử của Huyết Sát Môn mà lại dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Điều quan trọng nhất vẫn là Mục Thiên Dao, Thiên Linh Hàn Thể, cuộc tuyển chọn còn chưa kết thúc đã được sứ giả Tuyết Nguyệt Thần Cung lựa chọn, trở thành đệ tử của Tuyết Nguyệt Thần Cung, việc này quả thực khiến người ta phải chấn động.
"Nực cười đúng là nực cười, đầu tiên là Mục gia có mắt không thấy được ngọc quý, kiên quyết đuổi đi một thiên kiêu như vậy, hơn nữa còn kết thù hận, hiện tại nàng ta đã là đệ tử của Tuyết Nguyệt Thần Cung, người nhà Mục gia e rằng sắp tiếc đứt ruột rồi nhỉ?"
"Còn cả phủ thành chủ này nữa, tự cho là tính toán hơn người, nhưng không ngờ lại bị Mục Thiên Dao chơi cho một vố, hơn nữa còn bị từ hôn trước mặt bàn dân thiên hạ, dã tâm của Mạnh Nam Thiên lần này đã hoàn toàn thất bại", đám đông trong thành không ngừng bàn tán.
Còn lúc này, trong Huyết Sát Môn, Tiết Vạn Triệt và Lãnh Vô Nhai sau một hồi mưu đồ bí mật đã nhìn về phía đám người Mục gia với ánh mắt âm lãnh.
"Mục gia hiện tại có cường giả Linh Văn cảnh tọa trấn, hơn nữa Mục Long này tuy chỉ là Thoái Phàm cảnh nhưng thực lực cường đại, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục tham gia tuyển chọn, lần nữa xuất đầu lộ diện, bằng không thành Hàn Giang sau này sẽ không còn chốn dung thân cho Huyết Sát Môn ta nữa!"