Thấy vậy, Mục Long mỉm cười, sau đó lại cắn một miếng Hồn Anh quả, nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều vô cùng căng thẳng.
"Mục huynh!"
"Đại ca!"
"Ngươi…"
"Không sao, quả thực trong Hồn Anh quả này có một sức mạnh kỳ lạ. Nếu như bất cẩn thì tất nhiên sẽ trúng kế, nhưng bây giờ, nếu đã bị ta nhìn thấu, đối với ta mà nói nó không là cái thá gì cả, hơn nữa ta tự có cách ứng phó riêng của mình”.
Mục Long nói, hắn cười một cách bí hiểm, sau đó nhặt tất cả Hồn Anh quả mà mọi người ném xuống đất lên.
“Mọi người chờ một chút!”, Mục Long nói xong liền lấy Hồn Anh quả trong tay ra, xếp lại một chỗ, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu luyện công.
Phương pháp hồng lô của hắn thực sự là khắc tinh của tất cả ma khí trong thiên hạ, cho dù là ma khí kỳ lạ đến đâu, khi gặp phương pháp hồng lô thì cũng chỉ có thể bị dung luyện thôi.
Đúng lúc này, Mục Long đang vận công, trích xuất toàn bộ ma khí thuần túy từ số Hồn Anh quả này ra và dung luyện chúng.
Không bao lâu sau, Mục Long tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, sau đó đứng dậy trả lại Hồn Anh quả cho mọi người.
"Được rồi, bây giờ Hồn Anh quả trong tay mọi người không có vấn đề gì nữa. Sức mạnh kỳ lạ trong đó đã được ta lấy ra. Nếu không tin, mọi người có thể cắn vài miếng thử xem...”
Mục Long vừa nói vừa cắn thêm một miếng Hồn Anh quả nữa, nước trái cây bắn tứ tung, tỏa ra mùi thơm lạ lùng xộc vào mũi bọn họ.
"Ừng ực...”, khi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn này, một vài người không nhịn được mà nuốt nước miếng, nhưng khi nhìn lại Hồn Anh quả trong tay, cuối cùng bọn họ cũng kìm lại được.
Hết cách, bọn họ chỉ có một quả, phải giữ lại để sau này dùng, không thể hào sảng giống như Mục Long được, xem loại bảo vật này như củ cải.
"Chúng ta...không ăn đâu, Mục huynh ăn xong, nói cho chúng ta biết nó có mùi vị như thế nào là được rồi...”, Sở Tuỳ Duyên cười nói.
Thấy vậy, Mục Long hoàn toàn không nói nên lời, sau đó lấy ra ba quả bẻ đôi, lần lượt đưa cho sáu người còn lại.
"Chỉ là Hồn Anh quả mà thôi, các người thật là...keo kiệt!"
"Chuyện này...”, sau khi bọn họ nhận được Hồn Anh quả, ai nấy cũng nâng niu bằng hai tay, nhìn thịt quả trong suốt như pha lê đó, vậy mà có chút không nỡ cắn xuống.
"Thử đi, nếu như để cho ta gặp lại Hồn Anh Yêu Thụ đó, ta nhất định phải tiêu diệt nó, hái hết quả trên đó xuống, buồn buồn thì lấy một quả ra ăn, nhuận hầu!"
"Ừm, Mục huynh nói phải...”, Sở Tuỳ Duyên nói xong liền cắn một miếng, nhắm mắt lại cảm giác toàn thân đều vô cùng ấm áp, thanh tao nhẹ nhàng như đang ở trên mây. Sự tuyệt vời này thực sự là chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn tả thành lời.
Mặc Linh Lung cũng ca ngợi một tiếng, sau đó cắn nhẹ một miếng, bắt đầu nếm thử. Đây có lẽ là điều xa xỉ nhất, phá sản nhất mà nàng ta từng làm kể từ khi tu hành đến nay.
Dạ Tuyết và ba cô gái còn lại thì không cần phải nói, nhưng Kim Bá Thiên luôn là một kẻ háu ăn, nhìn thấy thứ mỹ vị như vậy, hắn ta đã không kìm được mà nuốt xuống cả miếng, ngay cả mùi vị của Hồn Anh quả như thế nào cũng không cảm nhận được.
Thấy mọi người đang ăn một cách ngon lành, hắn ta đừng bên cạnh liếm láp tay mình, vẻ mặt khó hiểu, vân vê cằm rồi đi đến bên cạnh Mục Long, giọng điệu vô cùng thâm trầm: “Đại ca, huynh nói rốt cuộc Hồn Anh quả này có vị gì?"
Thấy vậy, Mục Long không chút khách sáo trực tiếp giơ chân đạp hắn ta ra xa: "Ngươi lại gần ta, e là đang nhắm vào nửa miếng Hồn Anh quả ta đang ăn ở phải không”.
“Vậy, Sở huynh, huynh có biết mùi vị của nó như thế nào không?”, Kim Bá Thiên lại cười khì khì chớp chớp mắt với Sở Tuỳ Duyên.
Thấy vậy, Sở Tuỳ Duyên đột nhiên lộ ra vẻ đề phòng, xoay người lại phun ra một chữ: "Cút...”
Đồng thời, những nghi ngờ trong lòng của Mục Long cũng dần được hóa giải.
Trước đây, hắn vẫn luôn không hiểu tại sao Hồn Anh Yêu Thụ này lại có thể dẫn đến một đợt thú triều với quy mô lớn như vậy, cho đến khi hắn phát hiện ra huyền cơ ẩn chứa trong Hồn Anh quả này.
Mục Long nhớ trước khi chết Mạnh Phi Hàn đã từng nói, hắn ta lấy được Hồn Anh quả từ một con yêu thú đang hấp hối, con yêu thú đó chính là sự tồn tại của ngưng tụ hư đan.
Điều này chứng tỏ trước đó, Hồn Anh Yêu Thụ đã phát tán ra Hồn Anh quả.
Một số yêu thú đã ăn và hấp thụ thứ này, ngưng tụ thành yêu đan, đột phá lên Ngự Hồn cảnh, nhưng tự thân bọn chúng không hề biết, nếu Hồn Anh quả muốn khống chế chúng thì chỉ cần thời gian một niệm.
Thử nghĩ xem, trên đảo Phục Ma này, yêu thú thuộc Ngự Hồn cảnh là sự tồn tại mạnh mẽ đến mức nào? Chúng giống như thủ lĩnh của đám yêu thú, một khi xảy ra bạo động thì những con yêu thú khác chắc chắn sẽ đi theo, cứ như vậy, thú triều cũng được hình thành.
Về phần cảnh tượng kỳ quái khi bọn chúng chém giết lẫn nhau, có lẽ là do sức mạnh ảo giác của Hồn Anh Yêu Thụ, cộng thêm những con yêu thú đó bị điều khiển và mất trí thì càng dễ dàng hơn, dù sao thì thứ mà Hồn Anh quả cần cũng chỉ là máu tươi của bọn chúng.
Có lẽ, Mạnh Phi Hàn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện, khoảnh khắc hắn ta dựa vào Hồn Anh quả để đột phá lên Ngự Hồn cảnh thì bản thân hắn ta đã trở thành con rối của Hồn Anh Yêu Thụ, chỉ có điều thời cơ chưa đến nên Hồn Anh Yêu Thụ mới chưa sử dụng quân cờ này mà thôi.
Cũng may là Mục Long đã giết hắn trước, nếu không, không biết sẽ lại có chuyện gì sẽ xảy ra.
"Không xong rồi…"
Đột nhiên, Mục Long dường như nhớ ra điều gì đó cực kỳ quan trọng, nét mặt của hắn lập tức thay đổi.
“Sao vậy, Mục huynh?”, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Mục Long, Sở Tuỳ Duyên hỏi ngay.
“Mọi người còn nhớ, lúc Hồn Anh Yêu Thụ kia đốt lên ngọn lửa màu đen rồi bỏ chạy, nó đã làm hành động dị thường nào không?”, hai mắt Mục Long khẽ khép lại, trong mắt lóe lên những tia sáng.
"Chuyện này thì ta nhớ, lúc Hồn Anh Yêu Thụ trốn thoát, hình như có một ít Hồn Anh quả rơi xuống va vào đám đông bên dưới, lẽ nào ý ngươi là?", Mặc Linh Lung dường như đã hiểu ý của Mục Long, sắc mặt nàng ta cũng trở nên nghiêm nghị.
"Đúng vậy, một sự tồn tại độc ác và xảo quyệt như Hồn Anh Yêu Thụ, sao có thể thực sự tốt bụng như vậy, ném Hồn Anh quả xuống cho người ta cơ duyên?"