Nhiều người đều thầm run rẩy khi nhìn bóng hình màu đen ấy. Cho dù cùng đứng trên một sân đấu thì mọi người vẫn thấy hình tượng của Lâm Cảnh Thiên vĩ đại hơn Mục Long không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, cảnh giới nằm trên Ngự Hồn cảnh phải gọi là một bước một trọng thiên!
Lấy Ngự Hồn cảnh sơ kỳ và Ngự Hồn cảnh hậu kỳ làm ví dụ, trước như con kiến, sau như trời, hoàn toàn không tìm ra điểm chung để so sánh, chưa kể đến hiện tại cảnh giới của Lâm Cảnh Thiên chính là Ngự Hồn cảnh đỉnh phong!
Nhìn lại Mục Long, bất kể hắn giỏi vượt cấp chiến đấu thì việc Bích Cung cảnh giết chết tu sĩ Ngự Hồn cảnh cũng chẳng phải điều gì quá đỗi to tát, nhưng tất cả đối thủ mà hắn đánh bại đều là Ngự Hồn cảnh sơ kỳ.
Khả năng chiến đấu này tuyệt vời đấy, nhưng vậy thì sao?
Đối với một số người, cho dù Mục Long mạnh đến đâu thì vẫn là Bích Cung cảnh mà thôi, chừng nào không lên Ngự Hồn cảnh thì vẫn là con kiến chừng đó, đã vậy đối thủ của hắn còn là Lâm Cảnh Thiên - người đứng trên đỉnh Ngự Hồn cảnh.
So sánh xong cũng đã biết ai hơn ai kém. Sau khi thấy rõ sự chênh lệch này, những người trong tông môn có suy nghĩ khác nhau.
Có đệ tử ngoại môn kích động, ánh mắt đầy phấn khích. Vì Mục Long đã từng một lần trở thành bóng ma trong lòng họ, hôm nay nỗi ám ảnh ấy sẽ bị tiêu diệt.
"Mục Long sắp sửa thất bại ê chề rồi sao?"
Cũng có thành viên cấp cao trong tông môn nhếch mép: "Số phận đã vậy thì sao mà đổi được, dù thiên phú của ngươi có nổi bật thế nào thì cuối cùng chỉ là tảng đá kê chân thôi. Chiêu này của Pháp Vương cao tay thật!"
Cùng lúc đó, có kẻ trong đám đông nhìn Mục Long bằng ánh mắt đằng đằng sát khí như thể hắn chỉ còn là một cái xác.
"Mục Long, ngươi giết bào đệ của ta, mối thù này không đội trời chung, ta vốn nên xé xác ngươi ra làm trăm mảnh nhưng đồng môn sát hại lẫn nhau là tội lớn, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nên ngươi mới được tự do, thích làm gì thì làm nấy tới bây giờ".
"Hôm nay cuối cùng ông trời cũng có mắt, trận chiến này ngươi thua chắc rồi. Khi ngươi bị trục xuất khỏi Tiêu Dao Thần Tông cũng là thời khắc ngươi phải đền mạng, ta sẽ dùng đầu ngươi để an ủi đệ đệ đã chết của ta ở thiên đàng!"
Người này chính là huynh trưởng của Giang Thiên Vũ, thiên kiêu của nội môn Giang Thiên Tứ. Lúc này gã nghiến răng nhìn Mục Long, mắt như chim ưng, âm trầm và đầy tàn nhẫn, hai tay nắm chặt đến mức móng tay đâm sâu vào da mà vẫn không mảy may có cảm giác gì.
Giang Thiên Vũ xuất sắc từ nhỏ, lại nhận được cơ duyên nên trở thành niềm hi vọng cho nhà họ Giang vực dậy, được đưa vào Tiêu Dao Thần Tông tu luyện.
Bây giờ hắn ta đã bị Mục Long giết chết, nhà họ Giang vuột mất hy vọng, làm sao Giang Thiên Tứ không hận được chứ?
Chẳng qua Mục Long đang đứng trên sân đấu không hề nao núng trước cảnh tượng này.
Vì cuộc chiến giữa hắn và Lâm Cảnh Thiên đã bắt đầu.
Mặc dù hai bên chưa ra chiêu nhưng thông thường cuộc chiến giữa các cường giả sẽ mở đầu bằng ganh đua khí thế.
Nếu như có thể uy hiếp đối thủ bằng khí thế trước tiên thì sẽ khiến đối phương kiêng kỵ, từ đó chiếm thượng phong.
Hôm nay Lâm Cảnh Thiên này thể hiện tu vi của mình, khí tức Ngự Hồn cảnh đỉnh phong làm chấn động tất cả mọi người.
Cảnh giới hiện tại của Mục Long chỉ là Bích Cung cảnh đỉnh phong mà thôi, vì vậy hắn chỉ bình tĩnh quan sát, không tiết lộ khí tức của mình ra ngoài.
Hình ảnh này làm mọi người nghĩ hắn bị lép vế.
Ai cũng cho rằng Mục Long khi đối mặt với Lâm Cảnh Thiên Ngự Hồn cảnh đỉnh phong thậm chí còn không dám giải phóng tu vi của mình.
Nhất thời, dưới võ đài dấy lên mấy tiếng than thở, mọi người nhìn Mục Long bằng ánh mắt khinh bỉ và xem thường.
Bích Cung cảnh đỉnh phong có mạnh cách mấy cũng đâu thể nào thắng được Ngự Hồn cảnh đỉnh phong? Dường như đôi lúc không cần đánh đã biết được kết quả rồi.
Có điều bọn họ không biết giờ đây Mục Long đang nghĩ gì trong đầu.
Hắn chưa bao giờ xem Lâm Cảnh Thiên là đối thủ.
Trong lòng hắn, từ đầu đến cuối cuộc chiến này chỉ là ván cờ giữa mình và Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, còn Lâm Cảnh Thiên thì chẳng qua chỉ là một quân cờ của ông ta mà thôi.
Mục Long chẳng có thù hận sâu sắc gì với Lâm Cảnh Thiên nhưng hắn buộc phải thắng ván cờ này!
"Bắt đầu đi!"
Trước mặt Lâm Cảnh Thiên bừng bừng khí thế với Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, ánh mắt Mục Long vẫn hờ hững như cũ, môi mấp máy nói ra ba từ.
Ai nấy đều thấy hành động này chấn động quá đỗi.
Bích Cung cảnh Mục Long chủ động khiêu chiến Lâm Cảnh Thiên, rất nhiều người nể phục lòng dũng cảm của hắn khi nghe thấy câu này.
"Nói sao nhỉ? Không sợ chết? Không sợ thua? Hay là tinh thần bất khuất đây?", có người chế nhạo.
Còn Lâm Cảnh Thiên đang đứng trên sân đấu thì vẫn hờ hững trước sau như một như thể không chuyện gì trên thế gian này có thể khiến y bộc lộ cảm xúc.
Lúc giao chiến với Mục Long ở thành Hàn Giang vào ba tháng trước, Lâm Cảnh Thiên vẫn là một quân tử tao nhã lịch sự, khiêm tốn, biết nhún nhường, dáng vẻ này thật sự khiến người ta khó lòng tưởng tượng y đã trải qua những gì trong ba tháng qua?