"Xem ra, ngươi vẫn không hiểu ta rồi. Bản thân ta sẽ không hối hận, mà cái ta muốn biết, ngươi cũng không nói cho ta biết được".
"Biết tại sao ta phải nhẫn nhịn nghe ngươi nói nhảm nhiều như vậy không?"
"Bởi vì, ta từng nghe một câu, muốn hủy diệt một người thì phải khiến hắn ta nổi điên. Ngươi đã lộ ra sự điên cuồng của mình, vậy đã chuẩn bị nghênh đón cái chết chưa?", Mục Long lạnh nhạt nhìn Mạnh Phi Hàn hỏi.
Không ngờ, Mạnh Phi Hàn nghe vậy lại cười to.
"Mục Long ơi Mục Long, uổng cho ta đã coi ngươi như thiên tài, không ngờ, ngươi lại ngu si như thế".
"Ta biết sức chiến đấu của ngươi vượt xa cùng cảnh giới, có thể khiêu chiến người có cảnh giới cao hơn. Nhưng điều này chỉ đối với dưới Bích Cung cảnh mà thôi. Sự đáng sợ của Ngự Hồn cảnh là điều mà ngươi chống lại được chắc? Hơn nữa, nghe giọng điệu của ngươi thì có vẻ còn muốn giết ta?"
"Giờ ngươi đã không phải chỉ có ngu si, mà còn bị ảo tưởng nữa. Xem ra, ta cần thiết phải để cho ngươi biết cái gì gọi là thực tế", Mạnh Phi Hàn vừa nói vừa vận chuyển thần hồn, liên kết với linh khí trong đất trời đè về phía Mục Long.
"Có phải ảo tưởng hay không thì thử một lần sẽ biết...", Mục Long cười khẽ, lập tức nghênh chiến.
"Chán sống à!"
Thấy Mục Long chẳng những không sợ, mà còn dám chủ động nghênh chiến, Mạnh Phi Hàn nhướn mày, hừ lạnh một tiếng, rồi điều khiển linh khí đánh ra một chưởng đập thẳng vào ngực Mục Long!
Đây là một kích tràn đầy tức giận của Ngự Hồn cảnh, sức mạnh ẩn chứa bên trong là cực kỳ khủng bố. Dù có là một ngọn núi cũng sẽ bị đập bể một cách dễ dàng thì có thể thấy sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào rồi đó.
Nhưng đối mặt với một chưởng ấy, sắc mặt Mục Long chẳng những vẫn không chút thay đổi, mà còn đánh ra một chưởng. Vả lại, trong một chưởng ấy lại không sử dụng chút chân nguyên nào, chỉ đơn giản là sức mạnh cơ thể mà thôi.
"Ầm, ầm!"
Giờ phút này, khí huyết trong cơ thể Mục Long giống như một ngọn núi lửa đang ngủ say bắt đầu phun trào, tỏa ra khí thế khủng bố, gây ra tiếng động cũng làm cho người ta sợ hãi.
Nếu ai không biết mà chỉ nghe thấy âm thanh này thôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng là tiếng sấm giữa trời quang.
Chỉ thoáng chốc, hai bàn tay đó đã va chạm vào nhau phát ra sức mạnh khuếch tán về bốn phía, tức thì bụi đất bay mù mịt, đá bay tận trời, vô số cỏ cây gãy rạp.
Bóng dáng cả hai cũng hoàn toàn bị chôn vùi, nhưng khi mọi thứ đều kết thúc, hiện trường lại chỉ còn lại một người.
Người đó chính là Mục Long, hắn giống như một bức tượng đứng sừng sững ở đó, vô vàn khí huyết quay xung quanh, trong vòng một mét không có một chút cát đá nào.
Còn Mạnh Phi Hàn, lúc này đã bay lên không trung. Hắn ta khoanh tay trước ngực, mặt mày âm trầm như mực, khó coi đến cùng cực, cái tay va chạm với Mục Long đang không ngừng run rẩy.
"Không... không thể nào, cơ thể của ngươi thế mà lại mạnh mẽ như vậy sao...", giọng Mạnh Phi Hàn hơi run lộ ra vẻ căm hận đến xương và sự chấn động khôn nguôi.
Hắn ta còn chưa nói xong đã không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Một kích ban nãy, Mạnh Phi Hàn hoàn toàn không thèm phòng ngực, chỉ muốn một chưởng đập chết Mục Long. Nhưng không ngờ, sức mạnh mà Mục Long bày ra lại kinh khủng như vậy!
Sức mạnh cỡ đó quả thật giống như một con trâu điên điên cuồng xông thẳng về phía trước, khoảnh khắc khi hai bên va chạm vào nhau đã đánh bay hắn ta ra ngoài, ngay cả tim gan phèo phổi cũng bị chấn động.
Nếu Mục Long cũng là Ngự Hồn cảnh, Mạnh Phi Hàn cũng không kinh ngạc như thế. Vì nếu cùng cảnh giới thì hắn ta chắc chắn sẽ không nảy ra cái suy nghĩ đánh nhau với Mục Long.
Nhưng Mục Long chỉ là Bích Cung cảnh, thậm chí, trong sự va chạm ban nãy, hắn ta rõ ràng cảm giác được Mục Long không hề dùng một chút chân nguyên nào, toàn bộ đều là sức mạnh cơ thể.
Mạnh Phi Hàn chính là tu sĩ Ngự Hồn cảnh vậy mà lại bị Mục Long dựa vào thể lực dùng một quyền đánh bay.
Chuyện như vậy mà truyền ra thì chắc ai cũng sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa, hơn nữa còn là một trò đùa cực kỳ vô lý.
Song Mạnh Phi Hàn lại không thể không tin và phải chấp nhận nó, vì chuyện này là xảy ra ở trên người hắn ta.
Ngay cả Kim Bá Thiên đứng cạnh sau khi nhận được truyền thừa sâu xa thấy cảnh ấy thì trong lòng cũng hết sức chấn động. Cùng lúc đó, hắn ta cũng nảy sinh cái mới về thực lực của Mục Long.
"Không ngờ cơ thể của đại ca lại khủng bố đến mức đó?"
"Ta nói rồi, hôm nay, ta sẽ không trốn, hoặc có thể nói người phải chạy, không phải ta!", Mục Long nhìn Mạnh Phi Hàn cười lạnh.
Sau khi hắn dung hợp chân huyết Long Tượng, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể thôi đã có thể bẻ gãy linh khí hạ phẩm, dù là hoàng giả ngày xưa như Trấn Vô Vọng cũng cảm thán không thôi.
Giờ, hắn lại tu luyện "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh", luyện ma khí trong trấn Ma Thiên Uyên cho mình, chân thân trấn ngục cũng đã đạt tới bước đầu tiên.
Có cái bóng của Trấn Ngục Hồng Lô trấn áp cơ thể thì sức mạnh ấy phải khủng bố cỡ nào?
Dù là tu sĩ Ngự Hồn cảnh có thể dựa vào sức mạnh thần hồn liên kết linh khí trong đất trời với suy nghĩ của mình, nhưng cũng chưa từng nghe nói ai có thể dùng sức mạnh cơ thể phá hủy linh khí.
Nhưng Mục Long lại làm được, mà còn rất dễ dàng. Đây cũng là vốn liếng và sự tự tin của hắn.
Mạnh Phi Hàn thấy Mục Long tự tin thong dong như thế thì càng tức giận.
"Mục Long, ngươi đừng vội ngông cuồng, phải nói là sức mạnh của ngươi có hơi vượt ngoài tưởng tượng của ta. Nhưng, suy cho cùng ngươi chỉ là Bích Cung cảnh, dù cơ thể có mạnh thì cũng làm được gì?"
"Ngươi đừng quên, Ngự Hồn cảnh có thể đạp không bay lượn, hơn nữa, kiếm trong tay ta cũng là linh khí trung phẩm, có thể chém sắt như chém bùn, giết ngươi giống như thái rau. Dù cơ thể ngươi có mạnh thì có thể chống đỡ đao kiếm chắc?"
Cả người Mục Long đều lộ ra một sự quỷ dị, thế nên Mạnh Phi Hàn sẽ không va chạm trực tiếp với hắn, mà chọn cách đột kích từ trên không, dùng trường kiếm linh khí giết chết Mục Long.