"Sức mạnh dồi dào như vậy, nếu đổi thành thủ đoạn khác thì nói không chừng ta phải rút lui, chỉ tiếc ngươi lại dùng nó làm ngọn lửa".
"Đùa lửa trước mặt ta, ồ, không thể không nói ngươi rất can đảm, đáng tiếc dũng cảm không đại biểu cho thực lực, chẳng phải sao?", Mục Long nhìn xuống từ trên cao, liếc qua Hoàng Thiện, khóe miệng lóe lên vẻ nghiền ngẫm.
"Ta nhớ rồi, lúc trước ngươi từng nói trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc rằng, trời sinh Mục Long sao còn sinh Hoàng Thiện? Hôm nay để ta nói cho ngươi đáp án!"
Mục Long nói xong, đôi mắt lóe lên, hắn ngước đầu nhìn lên trời xanh, trong lòng dâng lên niềm tự hào cao vạn trượng, giọng nói khí phách hùng vĩ.
"Trời sinh Mục Long ta, bởi vì thế gian đã yên lặng lâu rồi, cần một người đến khuấy đảo phong vân; bởi vì thế nhân tầm thường, cần một người vấn đỉnh thương khung; bởi vì truyền thuyết ẩn hiện ngàn vạn năm, cần một người thực hiện sứ mệnh của nó!"
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn xuống Hoàng Thiện, chỉ vào hắn ta, yếu ớt thở dài: "Mà ngươi, mục đích ở trên đời này của ngươi rất đơn giản, đó chính là trở thành đá kê chân của ta, hơn nữa là viên đá kê chân không hề thu hút trong rất nhiều hòn đá tương tự, ngươi có hiểu được?"
Giết người tru tâm, lời này như gai độc đâm vào nội tâm Hoàng Thiện, tạo thành tổn thương tàn khốc cho hắn ta.
Mặc dù hắn ta biết tình thế không thể cứu vãn được nữa, nhưng thời điểm nghe được lời này vẫn giống như con mèo xù lông, trong lòng sinh ra vô tận căm giận, rống lên một tiếng cuồng loạn: "Ngươi dám!"
"Hoàng Thiện ta uy phong ngút trời, còn nhỏ đã gặp kỳ ngộ, chẳng qua sinh không gặp thời, trời cao đố kỵ anh tài, kẻ sĩ có thể giết không thể nhục!", đối với tư chất của bản thân, Hoàng Thiện chưa từng phủ nhận hay chất vấn.
"Ha, trời cao đố kỵ anh tài, trò cười êm tai biết bao nhiêu? Nói như vậy, Giang Thiên Vũ kia cũng là anh tài giống như ngươi, nhưng trong mắt ta, ý nghĩa tồn tại của cả cuộc đời hắn ta chỉ là vì để đưa cho ta hai món bảo vật này thôi!"
Mục Long nói xong, chân nguyên trong tay cuồn cuộn, thu hồi Thất Sát Diệt Hồn Trùy, cùng lúc đó, La Sát Đồng Tử kia cũng thành vật vô chủ, rơi vào trong tay Mục Long.
Thu hồi hai thứ bảo vật này xong, Mục Long nhìn trên dưới Hoàng Thiện một lượt, cười như không cười hỏi: "Bây giờ ta đã được đến bảo vật này, sứ mệnh của Giang Thiên Vũ đã hoàn thành, cho nên hắn ta chết, vậy còn anh tài ngươi?"
Bị đôi mắt Mục Long nhìn chằm chằm, trong lòng Hoàng Thiện lập tức có cảm giác không ổn.
"Ngươi... Ngươi muốn đoạt tinh hoa Hỏa Mãng trong cơ thể ta?", Hoàng Thiện cắn răng, hận ý âm u nói.
"Đúng, xem ra quả nhiên ngươi có giác ngộ làm đá kê chân", Mục Long nghe vậy gật đầu khen ngợi.
"Ngươi nằm mơ, Mục Long, ngươi nhất định là ma quỷ, dù ta có chết cũng sẽ không để ngươi đoạt được, cùng lắm thì đồng quy vu tận!", giờ phút này, Hoàng Thiện cắn răng, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác.
Hắn ta biết hiện tại mình đã bị thương nặng, thiệt hại lực lượng căn nguyên, không có khả năng chiến thắng Mục Long, mà nếu rơi vào trong tay hắn tất nhiên sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng cho dù chết, hắn ta cũng không muốn Mục Long được như ý, huống hồ căn nguyên Hỏa Mãng đã hòa làm một thể với hắn ta, quá trình rút ra căn nguyên nhất định là sống không bằng chết, trong lòng hắn ta sợ hãi nhiều hơn thù hận.
Dù sao, trên đời này có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết, chính là sống không bằng chết.
"Sao? Nghe ý của ngươi là định tự bạo? Vậy ngươi nổ đi", khóe miệng Mục Long mang ý cười, đưa tay xin mời.
Thấy thế, sắc mặt Hoàng Thiện lúc xanh lúc đỏ, vặn vặn vẹo vẹo, khó coi cực điểm.
Nếu như có thể thì chẳng có ai bằng lòng tự bạo, cho nên hắn ta muốn tranh thủ một chút hy vọng sống cho bản thân.
"Mục Long, chắc ngươi vẫn chưa nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy đúng không? Ngươi đã giết Giang Thiên Vũ, ngươi có biết bối cảnh của hắn ta rất lớn, vượt xa tưởng tượng của ngươi không?", Hoàng Thiện lạnh giọng nói.
Nhưng nghe vậy, Mục Long tràn đầy khinh thường nói: "Hậu quả? Nhắc đến hai chữ này, lúc trước các ngươi thừa dịp ta nhỏ yếu, thế đơn lực mỏng, kêu đánh kêu giết ta, khi ấy các ngươi có từng nghĩ đến hậu quả?"
"Các ngươi từng nói, Mục Long ta rắp tâm hại người, mưu đồ làm loạn, hại thiên tài tông môn, ai ai cũng có thể giết chết. Lúc mà các ngươi tính kế ta, có từng nghĩ tới hai chữ 'hậu quả'?"
"Để ta nói cho ngươi, phàm là hậu quả đều có nguyên nhân, người tốt nhận được quả ngon, kẻ ác nhận lại quả báo, đây là đạo lý không thay đổi từ cổ chí kim! Hôm qua làm kẻ ác, hôm nay là thời khắc trả nợ!"
"Còn về phần bối cảnh mà ngươi nói, không sai, Mục Long ta chẳng có bối cảnh gì, nhưng ta hiểu một đạo lý, rèn sắt cần cây sắt cứng rắn, chỉ cần bản thân đủ mạnh thì chỉ với một bóng lưng của ta cũng đủ để trấn áp hết thảy!"
Mục Long nói năng chính đáng, giọng nói ngân vang như chuông lớn khắp hư không, cũng vang vọng vào trái tim mỗi người ở đây, khiến người ta tỉnh ngộ.
Rèn sắt còn cần cây sắt cứng rắn, chỉ cần bản thân đủ mạnh thì chỉ với một bóng lưng cũng đủ để trấn áp hết thảy!
Giờ phút này, mọi người nhìn lên hư không, chăm chú nhìn bóng lưng Mục Long, nhận thức cực kỳ sâu sắc câu nói này.
Mà Hoàng Thiện nghe vậy, một tia hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn phai nhạt.
"Hahaha, hay, hay cho một bóng lưng của cường giả, Mục Long, nếu ngươi muốn để ta không sống được, vậy ngươi cũng đừng hòng trở thành cường giả, Hoàng Thiện ta dù có chết cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng, tất cả mọi người đều phải đi chết theo ta!", trong ánh mắt và lời nói của Hoàng Thiện lộ ra sự điên cuồng cực độ.
Cùng lúc đó, hắn ta dùng thân thể bị trọng thương của mình thúc giục tất cả lực thần hồn.
Linh khí từ tám hướng tựa như sóng lớn dâng trào, lao nhanh tới, tràn vào trong cơ thể Hoàng Thiện, thân thể hắn ta dần dần giãn nở, khí tức không ngừng dâng lên.