Mục Long tiếp tục kêu gọi, muốn nói chuyện với ý chí và linh hồn của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng.
"Loài người, mau ngừng cái hành động ngu xuẩn kia của ngươi lại đi, không thì đợi Ma tộc ta trở lại chắc chắn sẽ rút linh hồn ngươi ra cho vào lửa ma nung mấy chục triệu năm khiến ngươi đời đời kiếp kiếp chịu đủ mọi sự dày vò!", tàn hồn Ma tộc dưới sự hoảng sợ đe dọa.
Nhưng trước sự đe dọa ấy, Mục Long lại chẳng hề e ngại, hắn là người có đạo tâm cứng cỏi như đá, sao có thể vì bị đe dọa mà thay đổi quyết định trong lòng.
Thấy Mục Long không hề sợ bị đe dọa, tàn hồn Ma tộc bèn đổi cách khác, chọn dùng lợi ích để dụ dỗ.
"Loài người, lẽ nào ngươi không muốn trở thành cao thủ? Chỉ cần ngươi nguyện trung thành Ma tộc thì ngươi sẽ có được sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, lực lượng ấy có thể khiến ngươi đứng trên đỉnh thế giới, có được mọi thứ ngươi muốn..."
Mục Long vẫn không dao động, chỉ quát: "Cất mấy lời ngon tiếng ngọt ấy của ngươi đi, mặc dù ta muốn trở thành cao thủ, nhưng cũng biết cao thủ chân chính trước giờ đều dựa vào sức của bản thân. Muốn ta trở thành con rối cho Ma tộc ngươi thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Hôm nay, âm mưu của các ngươi đã bị ta biết, vậy thì ta sẽ không làm các ngươi thực hiện được nó một cách dễ dàng!"
Trong khi Mục Long tức giận chửi tên Ma tộc kia, cái tế đàn lớn nhất nằm giữa đằng sau hắn cũng bắt đầu xảy ra biến hóa.
Tiếng động mà nó gây ra còn lớn hơn 49 tế đàn trước đó cộng lại.
Cũng ở trong một luồng sáng đỏ sậm chói mắt, tế đàn lớn hóa thành một bức tượng đá như một ngọn núi thái cổ đứng sững ở nơi đó khiến người ta không thể không ngước nhìn.
Hơn nữa, khí tức tỏa ra từ trên người nó cũng không ngừng trở nên điên cuồng và khủng bố. Mục Long cách rất gần nên cũng cảm giác được rõ nhất.
Cuối cùng, một tiếng gào rống đầy tức giận chợt phát ra từ trong bức tượng.
"Ma tộc, không vâng theo lệnh ngọc hoàng, gây tai họa và rắc rối cho sinh linh, nên giết!"
Trong phút chốc, bức tượng đá kia thế mà mở mắt to như chuông đồng, ngoài đôi mắt ra giữa trán nó còn mọc một con mắt nằm dọc nữa.
Khoảnh khắc khi con mắt nằm dọc ấy mở ra, tàn hồn Ma tộc bỗng hoảng sợ hét lên thảm thiết: "Không... ta không cam lòng..."
"Ta ngủ đông trong thanh đao khuyết ấy mấy chục ngàn năm là vì hôm nay..."
"Các ngươi... các ngươi sẽ hối hận!"
"Thời đại này đã không còn ngọc hoàng, số trời biến mất, thánh hiền không ra, chẳng ai có thể ngăn cản bước chân của Ma tộc ta. Không bao lâu nữa thôi, tộc ta sẽ hoàn toàn phá hủy phong ấn rồi giết sạch đám con kiến các ngươi!"
"Ồn ào!"
"Chỉ cần tộc ta còn sống một ngày trên đời thì sẽ không để Ma tộc tùy tiện hoành hành ngang dọc!", trong bức tượng tỏa ra màu đỏ truyền đến một tiếng gầm son sắt, đó là một loại quyết tâm và ý chí không bao giờ thay đổi.
Sau đó, con mắt dọc lạnh lùng uy nghiêm kia bắn ra một ngọn lửa đốt thanh đao khuyết và tàn hồn kia thành tro.
Ầm một tiếng, cái nồi đen cũng rớt xuống đất, hoa văn bên trên lập lòe trở nên ảm đạm, Kim Bá Thiên cũng ngất xỉu.
"Nhớ hồi đó, ngay cả Ma tộc cấp cao nghe thấy tiếng tăm của tiền bối thôi cũng đã run sợ trong lòng, không ngờ giờ... suy cho cùng, thời đại của chúng ta cũng đã trôi qua..."
Trấn Ma Tượng hình như biết được lai lịch của cái nồi đen kia, thấy hoa văn bên trên tối đi, trong tượng đá phát ra một tiếng thở dài đầy tang thương.
"Anh hùng cái thế, cuối cùng cũng đến tuổi xế chiều, cúc cung tận tụy vì muôn dân trăm họ, đến chết mới thôi!", tiền bối trong cái nồi chỉ để lại một câu như vậy rồi hoàn toàn yên tĩnh lại, từng đường hoa văn cũng biến mất trở nên đơn giản cổ xưa.
"Đúng vậy, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi...", bên trong tượng đá cũng vang lên một tiếng nỉ non lộ ra một sự chính trực và không bao giờ hối hận.
Sau đó, trên tượng đá phát ra từng tiếng rắc rắc, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào Mục Long, trong mắt ánh lên đôi nét hiền từ và vui mừng.
"Đứa nhỏ, là con đánh thức ta à?"
Mục Long nghe vậy yên lặng gật đầu, từ cuộc đối thoại ban nãy, hắn đã nghe được rất nhiều thứ.
Kế tiếp, hắn bèn mở miệng: "Tiền bối, ngài...", Mục Long muốn hỏi tình trạng của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Thấy vậy, bên trong tượng đá chợt vang lên một tiếng cưởi sang sảng: "Ha ha ha, sống lại có gì vui, chết thì có gì đáng sợ? Dù là ngọc hoàng đứng ở đỉnh, nắm giữ số trời cũng có ngày chết đi, huống chi là chúng ta? Vì muôn dân mà chiến, chết cũng có ý nghĩa!"
"Con nhìn thấy những tượng đá kia không? Họ cũng không phải tượng, mỗi một bức tượng đều là các tiền bối của ta biến thành, hàng triệu năm đến nay, họ biến cơ thể thành tượng đá để bày ra trận pháp Phong Ma, hoàn toàn biến mất trên cõi đời này!"
"Ta vốn là huyết mạch cuối cùng của tộc Trấn Ma Tượng, ngàn năm trước, bước vào nơi này, giờ chỉ còn lại một luồng tàn hồn. Huyết mạch của tộc ta đã hoàn toàn biến mất, từ nay về sau, trên đời sẽ không còn Trấn Ma Tượng, nhưng, ta không hối hận!", giọng nói của Trấn Ma tượng lộ ra một sự bi ai và hào hùng.
"Tổ sư Thái Cổ Long Tượng của tộc ta chính là Yêu Thần trấn áp địa ngục vô tận, vì bảo vệ thế giới, tiêu diệt cái ác, không tiếc liều mạng chôn cùng toàn bộ địa ngục. Tộc Trấn Ma Tượng ta là con cháu của ngài ấy, đương nhiên sẽ thực hiện chí nguyện của tổ tiên. Chỉ cần nhân gian được yên ổn có diệt tộc thì có làm sao?"
"Đúng thế, con cháu của Yêu Thần...", tuy thực lực của Mục Long rất kém cỏi, nhưng dù sao cũng là thể Thiên Yêu, lúc này cũng sinh ra một chút xót xa.
Chủng tộc như vậy, thật sự phải biến mất sao?
Mọi thứ tại đây khiến hắn càng hiểu thêm về sứ mệnh của thể Thiên Yêu.
Lẽ nào, cái truyền thuyết khiến Yêu Tộc từ thời đại thái cổ kéo dài đến nay chỉ là truyền thuyết thôi sao?
"Thể Thiên Yêu nắm giữ Yêu Thần tháp, có chí bảo truyền thừa thì huyết mạch Yêu Thần sẽ không biến mất".
"Để huyết mạch linh thiêng này kéo dài trong cơ thể ta đi", Mục Long thầm nghĩ, càng kiên định vào lòng tin của mình hơn.