"Là ngươi?", khi nhìn rõ người đó là Tống Lăng Kiệt, khóe miệng Mục Long lập tức toát lên ý cười mơ hồ.
"Sao hả, ngươi có lẽ nằm mơ cũng không ngờ tới chứ?"
"Nói thực, đến ta cũng không ngờ được, ta không ngờ có một ngày ta có lại có thực lực trấn áp ngươi, đứng trong hư không từ trên cao nhìn xuống ngươi!"
Trong lúc Tống Lăng Kiệt nói, sát cơ tràn ngập trong ánh mắt, lập lòe mùi vị điên cuồng, thù hận tựa như là động lực khiến hắn ta trở thành cường giả.
Nghe vậy, Mục Long mỉm cười nói: "Nói thực, quả thực có chút ngạc nhiên, ta có hơi không hiểu tại sao các ngươi đã từng bại đến nỗi nát bét trong tay ta, thậm chí người bị ta quên mất lại từng người từng người chạy tới đây, lần nữa đứng trước mặt ta?"
"Mạnh Phi Hàn cũng vậy, ngươi cũng vậy, thật sự cho rằng đột phá Ngự Hồn cảnh rồi là thiên hạ vô địch, có thể diễu võ dương oai trước mặt ta sao?"
Khi Mục Long lên tiếng, có chút châm biếm nhìn Tống Lăng Kiệt, hoàn toàn coi thường uy áp của Ngự Hồn cảnh phát tán ra từ trên người đối phương, dường như tất cả đều chẳng liên quan gì tới hắn vậy.
Thấy Mục Long khoa trương như vậy, sát ý trong lòng Tống Lăng Kiệt lập tức càng dâng trào hơn.
Tựa hồ từ trước tới nay Mục Long đều cuồng ngạo như vậy, bao gồm cả hôm ở trong đạo lư khi đánh bại hắn ta đó.
Có thể nói rằng sự cuồng vọng của Mục Long đã từng khiến hắn ta vô cùng tuyệt vọng thì hiện tại lại khiến hắn ta chán ghét, điên cuồng hơn!
"Mục Long, quả nhiên không hổ là Mục Long, vẫn luôn ngông cuồng như vậy, chỉ có điều tiếp theo ngươi sẽ biết, đứng trước thực lực tuyệt đối thì sự cuồng vọng của ngươi chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn thảm hơn mà thôi!"
"Sự cuồng vọng của ngươi sẽ trở thành những vết thương nặng lưu lại trên người ngươi, trở thành ngọn lửa thiêu đốt ngươi trong lúc ngươi đau đớn thấu trời!", Tống Lăng Kiệt hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy sao? Xem ra ngươi vẫn ngây thơ như ngày đầu tiên ta gặp ngươi ở đạo lư, không những ngây thơ mà thậm chí có chút ấu trĩ, khiến ta nghi ngờ ngươi làm thế nào mà đột phá được Ngự Hồn cảnh", sự phẫn nộ của Tống Lăng Kiệt khiến Mục Long cảm thấy có chút đáng thương.
Khi Tống Lăng Kiệt bạo nộ đến cực điểm, chuẩn bị động thủ thì bên cạnh hắn ta lại vang lên một giọng nói nữa.
"Ta là Tào Diệp, Mục Long, ngươi phải nhớ kĩ cái tên này, bởi vì ta không những sẽ tận tay giết chết ngươi mà sẽ băm thây ngươi ra làm vạn đoạn, nghiền xương thành tro, báo thù cho huynh trưởng ta!"
"Có lẽ ngươi cũng không nhớ đâu, ngày đó trước núi Phi Lưu, ngươi từng thi triển một chiêu trưởng pháp uy lực cực lớn đúng không? Dưới một chưởng đó, trời đất sụp đổ, có mười đệ tử hội Đồ Long bị người đánh thành đống thịt vụn".
"Trong đó bao gồm cả sư huynh của ta, Tào Hiển".
"Thù giết huynh trưởng, không đội trời chung, Mục Long, hôm nay ta phải bắt ngươi nợ máu trả máu!", ánh mắt của Tào Diệp trở nên đỏ quạch, tiếng gầm giận dữ phát ra từ cổ họng, vào giây phút đó khí tức một thân Ngự Hồn cảnh của hắn ta cũng được bày ra không sót lại gì.
Dưới khí tức khủng bố cỡ này, không gian xung quanh đều trở nên dày dậm, áp lực, đệ tử Bích Cung cảnh xung quanh sắc mặt đều tái nhợt.
Lửa giận của Ngự Hồn cảnh quả thực quá đỗi đáng sợ.
Có điều, Mục Long nghe vậy vẫn chẳng mảy may ừ hử gì, ngày đó khi hai trăm người hội Đồ Long vây giết một mình hắn, hắn tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình.
"Sống chết tương tàn, không phải ngươi chết thì sẽ là ta vong, nếu như muốn giết ta vậy thì cũng phải hiểu rằng sẽ bị giết lại!", Mục Long cười khẩy, ánh mắt không hề có chút áy náy.
Sau đó Mục Long lại nói: "Vốn dĩ ta lười chẳng muốn nghe các ngươi phí lời, nhưng lại nghĩ nếu như không cho các ngươi nói ra thì khó tránh khỏi trong lòng có oán khí, như vậy bị ta giết chết sẽ trở thành oan hồn lệ quỷ ảnh hưởng tới việc đầu thai chuyển kiếp của các ngươi đó".
"Sự tồn tại của ta sẽ khiến ngươi tự ti, sợ hãi nhưng sau ngày hôm nay ngươi, Tống Lăng Kiệt sẽ không còn cảm giác này nữa!"
"Còn ngươi, Tào Diệp, nếu như người vẫn lưu luyến huynh trưởng vậy thì hôm nay ta sẽ khiến ngươi mãn nguyện, tiễn ngươi lên đường đoàn tụ với huynh trưởng!"
"Cùng lên đi!", Mục Long nói rồi ngoắc ngoắc ngón tay.
Chứng kiến tình cảnh này, đệ tử thí luyện xung quanh cũng hoàn toàn kinh hãi đến đờ người.
Cho dù bọn họ đã từng thấy qua sự cuồng vọng của Mục Long, cũng có đề phòng nhất định trong lòng nhưng hôm nay đối mặt với việc vây giết của hai cường giả Ngự Hồn cảnh mà Mục Long vẫn ngông cuồng như cũ, phải biết rằng Mục Long chẳng qua chỉ có tu vi Bích Cung cảnh mà thôi.
"Đó là cao thủ Ngự Hồn cảnh đấy, một chưởng cũng có thể đánh chết cả đống Bích Cung cảnh rồi!"
"Mục Long này lẽ nào không biết khoảng cách thực lực giữa Ngự Hồn cảnh và Bích Cung cảnh sâu thế nào sao?"
"Không biết chết thì sẽ không chết, vào khoảnh khắc này ta lại không có nổi nửa điểm sát ý với hắn, bởi vì ta biết trước mặt Ngự Hồn cảnh mà khoa trương như vậy, hắn sẽ chết rất thảm!"
...
Những đệ tử Bích Cung cảnh đó lũ lượt bàn tán.
Cùng lúc đó, trong đám đệ tử thí luyện lần này ngoại trừ Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp ra, vẫn còn mấy đệ tử Ngự Hồn cảnh nữa, bọn họ lúc này cũng đang trôi nổi bốn phía trên hư không, quan sát cảnh tượng này.
Bởi vì Ngự Hồn cảnh có thể cảm nhận rõ ràng sát ý trong lòng Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp, một người là không giết không được, một người là không đội trời chung.
Sát ý cỡ này cho dù có đối mặt với Ngự Hồn cảnh đồng cấp bọn họ cũng phải tạm lánh mũi nhọn, còn Mục Long cho dù thiên tư có cao hơn nữa thì cũng có thể làm gì? Khoảng cách thực lực giữa Ngự Hồn cảnh và Bích Cung cảnh không phải là thứ dùng thiên tư có thể bù đắp được.