Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Với thực lực bây giờ của Mục Long, sử dụng Long Tượng Bát Bộ này sẽ có uy lực rất lớn, bước ra một bước có thể san bằng cả một ngọn núi, hơn nữa uy lực của Long Tượng Bát Bộ lại không ngừng tăng lên, mỗi lần bước ra một bước, sức mạnh dưới chân đều sẽ tăng lên gấp bội.  

             Chỉ trong chớp mắt hắn đã bước được năm bước, dưới sức mạnh khổng lồ, hư không cứ như bị bẻ cong.  

             Lâm Cảnh Thiên chỉ cảm thấy bầu trời xanh đang lật úp xuống, khiến hô hấp của y cũng bị ngăn cản.  

             "Sức mạnh thật là lớn…"  

             "Đạp!"  

             Mục Long vừa bước ra một bước, mọi người ở dưới sân chiến cũng mơ hồ cảm nhận được một áp lực kinh khủng.  

             Mười hai phương huyền cung trấn áp, hơn nữa còn có sức mạnh kinh khủng của Long Tượng Bát Bộ, nếu lúc này là Ngự Hồn cảnh tầm thường thì chỉ sợ đã bị Mục Long giết chết trong khoảnh khắc yếu ớt đó rồi.  

             Thế nhưng Lâm Cảnh Thiên vẫn bình yên vô sự, bởi vậy có thể thấy được thực lực của người này rất mạnh mẽ.  

             Y nhìn chằm chằm vào Mục Long, khí tức trên người lạnh như băng, bộc phát ra sức mạnh to lớn cứ như có một lực lượng nào đó ẩn giấu đã lâu sắp sửa sống lại vậy.  

             Thế nhưng Mục Long căn bản không chịu ảnh hưởng, trong nháy mắt hắn đã hung hăng bước ra bước thứ bảy, một trận sức mạnh bá đạo xông thẳng về phía trước ngực Lâm Cảnh Thiên.  

             Phụt!  

             Giờ phút này, cuối cùng Lâm Cảnh Thiên cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, nếu không phải y đang mặc một bộ đồ đen thì vết máu đỏ sẫm trước ngực lúc này sẽ vô cùng chói mắt.  

             Một màn rơi vào trong mắt mọi người, lại là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.  

             Mục Long lại làm Lâm Cảnh Thiên bị thương, điều này phải cần sức mạnh lớn thế nào chứ?  

             Nhưng Lâm Cảnh Thiên vẫn không rên một tiếng, mãi đến khi Mục Long bước ra bước thứ tám, trên người Lâm Cảnh Thiên bỗng nhiên bộc phát ra lực lượng kinh khủng.  

             Lực lượng này va chạm cực mạnh với bước thứ tám của Mục Long, lúc hai cái trung hoà, cái lồng do Thiên La Địa Võng tạo ra đã bị phá tan, mà Lâm Cảnh Thiên cũng bị dư âm của sức mạnh đánh bay ra ngoài trăm mét, để lại một vệt rất dài trên mặt đất.  

             "Phụt!"  

             Lâm Cảnh Thiên giãy giụa lật người đứng lên, lại cảm thấy cổ họng tanh ngọt, phun ra một ngụm máu lớn.  

             Sức mạnh của Mục Long thực sự quá mức mạnh mẽ, đến mức y phải tập trung tất cả sức lực để chống lại.  

             Thế nhưng dù sao y vẫn chưa tới Linh Văn cảnh, bàn về cường độ thân thể, đã thua Mục Long trăm triệu lần rồi, vụ va chạm vừa nãy đã khiến lục phủ ngũ tạng của y bị chấn động, khí huyết bị hao tổn.  

             Y.  

             Nhưng trong đôi mắt của y lại không có chút e ngại thậm chí là kiêng kỵ nào. Y chỉ nhẹ nhàng lau khô vết máu ở khóe miệng, khí thế lạnh lẽo trên người gần như tràn ra!  

             "Không ngờ ngươi lại có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến thế, xem ra rốt cuộc là ta đánh giá thấp ngươi".  

             "Ta không muốn dùng thủ đoạn cuối cùng, nhưng hôm nay có vẻ vẫn phải dùng rồi, Mục Long, ngươi hãy nhớ kỹ, đây là ngươi ép ta!"  

             "Có thể thua dưới thực lực chân chính của ta, ngươi có thất bại cũng là vinh quang!"  

             Giờ phút này khí thế trên người Lâm Cảnh Thiên đã hoàn toàn thay đổi.  

             Y đi từng bước một về phía Mục Long ngoài trăm thước, mỗi một bước, khí tức trên người lại lạnh lẽo hơn một ít, khí thế cũng mạnh hơn nhiều.  

             "Thái!"  

             "Thượng!"  

             "Vong!"  

             "Tình!"  

             Bốn chữ lạnh như băng phun ra khỏi miệng Lâm Cảnh Thiên, dường như y đã hoàn toàn biến thành một người khác, hơn nữa tóc cũng đang không ngừng biến thành màu trắng.  

             Đến cuối cùng, tuy vẫn là dáng vẻ thiếu niên nhưng cả đầu đã bạc trắng!  

             Trong con ngươi lộ ra vẻ cô độc, vô tình, lạnh lùng, giống như vạn vật trên thế gian này, sinh linh trong trời đất này đều không có liên quan gì đến y, mỗi một ánh mắt đều có vẻ lạnh lùng như băng.  

             Nghe thấy "Thái Thượng Vong Tình", đám quản lý cấp cao của Tiêu Dao Thần Tông ở đây thấy như vậy, tất cả đều đứng ngồi không yên.  

             Ngay cả Tượng Vương ở một bên cũng phải chấn động, sau đó sắc mặt biến đổi kịch liệt.  

             Sau đó ông ta nhìn Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, thái độ không còn... hiền hoà như lúc trước nữa.  

             "Nguyên Vô Thiên, vậy mà ngươi lại để đệ tử của ngươi tu luyện “Thái Thượng Vong Tình Điển”?", trong lời này có khiếp sợ, có phẫn nộ, tràn ngập chất vấn.  

             Nhưng đối mặt với sự chất vấn của Tượng Vương, dường như Nguyên Vô Thiên cũng không thèm để ý, chỉ cười như không cười nói: "Lại nói tiếp, Mục Long này có thể chiến đấu với Lâm Cảnh Thiên đến mức này cũng đủ để kiêu ngạo rồi, nhưng tiếp theo, tất cả đều sẽ kết thúc, không phải sao Tượng Vương?"  

             "Hừ, người tu luyện Thái Thượng Vong Tình, mỗi một lần sử dụng, tính tình sẽ lạnh nhạt đi một ít, cho đến cuối cùng sẽ cắt đứt hết mọi tình cảm, bởi vậy mặc dù tăng cấp rất nhanh, uy lực rất lớn, nhưng lại khiến người ta trở nên vô tình, cho tới nay vẫn luôn bị tông môn liệt vào cấm pháp, Nguyên Vô Thiên, ngươi là Pháp Vương, chẳng lẽ không biết sao?", Tượng Vương bất mãn nói.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK