"Không biết bây giờ thân thể của ta đã đạt đến trình độ nào rồi nhỉ?", Mục Long nhớ rõ, lúc trước, khi đánh với Miêu Thiên Tú, tên này có gia cảnh rất sung túc, trên người ngoại trừ một cái linh khí thượng phẩm Huyền Âm Trượng ra thì trong nhẫn trữ vật còn có hai thanh đao quý là linh khí hạ phẩm nữa.
Mục Long chỉ cần nghĩ tới, trong tay lập tức xuất hiện một cây linh đao hạ phẩm, toàn thân thanh đao có màu vàng đen, thoáng thiện lên tia sáng lành lạnh, trông rất sắc bén, phá núi cắt đá không phải là nói giỡn.
Mục Long không nói nhiều, chỉ đấm một cú vào bảo đao màu vàng đen kia.
Cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến hắn mở to mắt, hít một hơi thật sâu.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, trên bề mặt bảo đao màu vàng đen kia xuất hiện từng vết nứt, nó như mạng nhện, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp thanh đao, rồi rơi xuống đất.
"Lẽ nào thanh đao này là hàng giả?", Mục Long khó tin thốt lên, rồi lại lấy ra một thanh đao nữa, nhưng lần này hắn không đấm lên nó nữa, mà chỉ cầm đao đập vào ót mình.
Lấy linh khí đánh vào đầu là một hành động quá đỗi điên cuồng, nếu ở trên người tu sĩ Bích Cung cảnh khác thì chẳng khác gì tự sát.
Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, thanh đao kia bị vỡ thành hai đoạn, mà Mục Long chỉ cảm thấy hơi đau chút thôi, nơi va chạm hơi sưng đỏ lên, ngoài ra thì không còn vết thương nào cả.
"Đây...", Mục Long nhìn chằm chằm vào chuôi đao trụi lủi, không biết phải làm sao nữa.
Hoảng Giả Trấn Ma Tượng đứng một bên thấy cảnh này, trong mắt cũng toát ra sự khó tin.
Với bản lĩnh trước khi chết, ở trước mặt ông ta, quả thật linh khí cũng không chịu nổi một chiêu, nhưng Mục Long không phải là Hoàng Giả, hắn mới chỉ là tu sĩ Bích Cung cảnh mà thôi, thậm chí đến cả uy lực thật sự của linh khí còn khó lòng phát huy được nữa là.
Nhưng hôm nay, thanh đao linh khí kia lại bị cú đấm của hắn đánh nát thành từng mảnh, còn đầu đánh vỡ làm hai, hơn nữa hắn còn chưa khởi động chân nguyên mà chỉ dựa vào sức mạnh đơn thuần của cơ thể, nó có thể chấn động đến nhường nào chứ?
Chuyện này đã chứng minh rằng độ rắn chắc của cơ thể Mục Long có thể sánh ngang với linh khí.
Cho dù là Ngự Hồn cảnh cũng không thể làm được điều đó, càng không cần nhắc tới Bích Cung cảnh!
Cái cơ thế biến thái như vậy chắc chắn sẽ khiến nhiều người kinh ngạc đến há hốc mồm cho xem.
Thử nghĩ mà xem, đối thủ của Mục Long phần lớn đều là Bích Cung cảnh, cho dù sau này có gặp phải đối thủ ở Ngự Hồn cảnh đi chăng nữa, khi đối phương muốn lấy linh khí chém Mục Long, thế nhưng khi chém vào đầu hắn, người còn chưa chết mà đao đã vỡ nát, có thể đoán được lòng đối phương buồn bực đến bao nhiêu.
"Huyết mạch Long Tượng này quả thật mạnh mẽ, mà đây là trạng thái ta còn chưa từng tu luyện "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh" đấy, nếu ngày sau tu luyện kinh cổ thành công, lực lượng thân thể tăng cao, chẳng hay sẽ mạnh mẽ đến mức nào nhỉ?", Mục Long vô cùng khiếp sợ, trong lòng hắn đã có chút gấp gáp, không thể chờ được mà muốn tu luyện "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh" ngay.
"Thiên Yêu đại nhân không hổ là truyền thuyết của Yêu tộc chúng ta, với thân thể cỡ này, phải nói là vô địch trong đồng cấp!", Trấn Ma Tượng hứng khởi nói.
"Thành thật mà nói, ta không ngờ rằng huyết mạch của Thái Cổ Long Tượng lại mạnh mẽ đến vậy, thêm vào đó, may mắn là nhờ vào máu truyền thừa của tiền bối, nên ta mới có thể lấy được chân huyết của Long Tượng, thế nhưng kể từ lúc đó, truyền thừa của tiền bối e là...”
Yêu tộc dùng huyết mạch để kéo dài truyền thừa, nhưng bây giờ máu truyền thừa duy nhất của Trấn Ma Tượng đã bị Mục Long hiến tế cho Yêu Thần tháp mà không phải là dung hợp, điều này nói lên truyền thừa của Trấn Ma Tượng phải chấm dứt từ đây.
"Không sao, so sánh với chân huyết Yêu Thần của thủy tổ đại nhân thì huyết mạch của ta không đáng nhắc tới, có thể trợ giúp Thiên Yêu đại nhân chính là vinh hạnh lớn nhất của ta!", Trấn Ma Tượng trông vô cùng hưng phấn.
Mục Long nghe vậy, lại càng thêm áy náy hơn.
"Tuy nói thế, nhưng truyền thừa của tiền bối cũng vì ta mà chấm dứt".
"Hơn nữa, trong khi dung hợp với huyết mạch Long Tượng, ta cũng có được "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh" của Long Tượng tộc, trong đó ghi lại phương pháp tu luyện chân thân trấn ngục và mắt Thiên Phạt, nếu dòng dõi của Trấn Ma Tượng tộc vẫn còn tồn tại, ta nhất định sẽ giúp đỡ hết mình, chỉ tiếc rằng..."
Mục Long không phải nói suông.
Huyết mạch của hắn ta có nguồn gốc từ thủy tổ Thái Cổ Long Tượng của Trấn Ma Tượng tộc, huyết mạch rất cao quý và thuần khiết, dẫu chỉ ban cho một giọt máu thôi đã có thể tăng độ tinh khiết trong huyết chạch của Trấn Ma Tượng lên rất nhiều.
Còn về phần "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh", đối với Trấn Ma Tượng tộc, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng nếu có thể tu luyện thì sao, đó sẽ là cơ duyên lớn đến mức nào chứ?
Nghe Mục Long nói vậy, nguyên thần Trấn Ma Tượng vô cùng kích động, ông ta bỗng quỳ xuống trước mặt Mục Long.
"Tiền bối, ngươi...", Mục Long thấy thế, vẻ mặt đầy kinh hãi.
"Mong Thiên Yêu đại nhân thương xót bộ tộc của ta, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất để Trấn Ma Tượng tộc của ta được sống lại!", Trấn Ma Tượng tha thiết nói, trong đôi mặt tựa như bùng cháy lên hai ngọn lửa.
Nghe vậy, Mục Long sửng sốt, sau đó vô cùng vui mừng nói: "Lời này của tiền bối là thật sao? Nếu Trấn Ma Tượng có thể tái sinh lại, tất nhiên ta sẽ dốc hết sức mình để hỗ trợ!"
Giọng điệu của Mục Long đầy chân thành và tha thiết, hắn đỡ Trấn Ma Tượng đứng dậy, cảm thấy có lẽ đây chính là sứ mệt của Thiên Yêu.
Thấy Mục Long đồng ý với mình, Trấn Ma Tượng bèn lấy ra một viên ngọc.
Viên ngọc to khoảng bằng đầu trẻ em, cả viên đều có màu xanh lam, ngay khi viên ngọc vừa xuất hiện, Mục Long lập tức kinh ngạc.
Thân thể hiện tại của hắn dũng mãnh như hổ, nhưng lại có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đầy đáng sợ.
Hơn nữa, cái lạnh này không phải là cái lạnh thấu xương, mà là lạnh đến tận linh hồn, lạnh thấu vào trong nội tâm, tựa như muốn đóng băng linh hồn của người ta trong tích tắc.
Nhìn kỹ, Mục Long phát hiện bên trong viên ngọc có ẩn dấu thứ gì đó, trong đó ấy vậy mà có một bóng người.
Đó là một cô gái mặc trang phục màu đỏ.
Tóc của cô gái rất dài, đen mượt như thác nước, buông xuống ngang hông, dung mạo xinh đẹp mỹ miều, nhưng mặt lại trắng bệch không chút sức sống, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài mà cong vút, khóe miệng hơi nhếch lên...
Mọi thứ dường như đã bị đóng băng lại trong khoảnh khắc, thời gian trong viên ngọc như ngưng đọng lại, cô gái xinh đẹp mặc trang phục màu đỏ ấy như đang chìm trong giấc ngủ say, không màng đến danh lợi, tĩnh lặng và tao nhã, tựa như không ai có thể quấy rầy giấc ngủ của cô.
Mục Long để ý tới tia từ ái lơ đãng toát ra từ trong đôi mắt của Trấn Ma Tượng.