Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Nhưng ngay sau đó, vừa thấy rõ thứ Mục Long mới lấy ra thì mặt mày Giang Thiên Tứ tối sầm, suýt chút nữa đã lảo đảo ngã nhào xuống đất.  

             "Đây là quần áo, đạo bào, đồ lót, quần, tất của Giang Thiên Vũ, tất cả đều đủ cả, ta không hề đụng tới, trên đó còn sót lại hơi thở của hắn đấy, chắc chỗ này dễ gửi niềm thương nhớ nhất trong tất cả mọi thứ rồi", Mục Long vừa nói vừa kín đáo đưa một đống đồ kia cho Giang Thiên Tứ.  

             Thế rồi hắn thở dài một hơi, than thở: "Không bí quá thì có ai muốn giết người đâu? Mục Long ta đây đúng là từ bi, tốt bụng mà. Thôi, việc đã đến nước này, Giang sư huynh, ta rất thông cảm cho sự mất mát của ngươi!"  

             Dứt lời, Mục Long định xoay người rời đi.  

             "Khoan đã".  

             Giang Thiên Tứ cúi đầu, ánh mắt đầy oán hận.  

             Đường đường thiên kiêu nội môn gã đây nếu không vì hai bảo vật Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử thì làm gì có chuyện ăn nói khiêm nhường với đệ tử ngoại môn như Mục Long chứ? Đã thế đó còn là kẻ thù không đội trời chung nữa.  

             Vậy mà giờ đây, đến mặt mũi hai bảo vật đó ra làm sao còn chưa thấy, ngược lại còn bị Mục Long nhét vào tay một đống rác như vậy, sao gã Giang Thiên Tứ không tức điên cho được?  

             Nhưng gã cũng biết chưa cùng đường bí lối thì tuyệt đối không được lật mặt, tất cả đều vì hai món bảo vật. Chỉ khi có được chúng thì gã mới mạnh lên được.  

             "Đại trượng phu co được dãn được, thánh hiền thượng cổ còn bị ép chui qua háng một cách nhục nhã kia mà. Giang Thiên Tứ, ngươi phải chịu đựng, phải chịu đựng...", Giang Thiên Tứ thầm khuyên bản thân hết lần này đến lần khác.  

             "Còn việc gì nữa không?", Mục Long nghe vậy dừng chân, hỏi.  

             Tên Giang Thiên Tứ này đã thích giả vờ như thế thì hắn cũng giả bộ ngơ ngác, tỏ vẻ không biết chuyện gì.  

             "Còn hai thứ nữa, nếu Mục Long sư đệ có thể cho ta thì ta sẽ đổi lại bằng hai món linh khí tuyệt phẩm xem như quà cảm ơn", Giang Thiên Tứ khẩn cầu.  

             "Ơ? Hai món linh khí tuyệt phẩm sao?", Mục Long nghe xong giả vờ xúc động.  

             "Khiến Giang sư huynh phải dùng hai món linh khí tuyệt phẩm làm quà cảm ơn, hẳn đó là bảo vật trân quý lắm nhỉ?", hắn nói bâng quơ.  

             Câu nói ấy làm Giang Thiên Tứ hoảng hốt, không thể để Mục Long biết giá trị của hai thứ đó được. Gã liên tục phủ nhận: "Không không không, Mục Long sư đệ hiểu lầm, hai thứ đồ mà ta muốn không phải bảo vật gì cả, chỉ là hai món đồ chơi nhỏ thôi, là đồ chơi lúc nhỏ của Thiên Vũ thôi, ngày nào nó cũng cất bên mình cả".  

             "Hóa ra là vậy, ta biết ngay mà, dù sao tu vi của Giang Thiên Vũ cũng không cao, làm gì có nổi bảo vật chứ. Thế mới biết Giang sư huynh quý người thân của mình quá, chỉ vì hai món đồ chơi mà đánh đổi bằng hai món linh khí tuyệt phẩm. Người như ngươi hiếm lắm".  

             Giang Thiên Tứ nghe vậy bèn khoát tay hùa theo: "Mục Long sư đệ nói quá lời, đối với ta mọi thứ trên thế gian đều có giá trị nhưng chỉ có tình cảm gia đình là vô giá, thế nên hi vọng Mục Long sư đệ nể tình Thiên Vũ là đệ đệ ta, chấp nhận lời thỉnh cầu của ta".  

             Dứt lời, gã lấy hai món linh khí tuyệt phẩm ra, xóa thần thức trên đó rồi dâng lên bằng hai tay.  

             Hình tượng của Giang Thiên Tứ trong lòng mọi người phút chốc trở nên vĩ đại, những người xung quanh vô cùng cảm động trước hình ảnh ấy.  

             "Chỉ vì món đồ chơi lúc bé của Giang Thiên Vũ mà Giang Thiên Tứ chịu trả bằng hai món linh khí tuyệt phẩm, không phải ai cũng yêu thương gia đình như thế đâu".  

             "Không ngờ Giang sư huynh trọng tình trọng nghĩa quá..."  

             "Có huynh trưởng thế này thì sướng biết mấy? Giang Thiên Vũ dưới Suối Vàng mà biết được việc này thì chắc cũng yên nghỉ thôi..."  

             ...  

             Thấy vậy, Mục Long thầm cười lạnh: "Xem ra phải kéo dài vở kịch tiếp rồi!"  

             Thế là hắn tỏ ra xúc động như động lòng thương trước hành động của Giang Thiên Tứ như bao người, vung tay lên, không thèm nhìn hai linh khí tuyệt phẩm đó như nào đã từ chối.  

             "Mọi thứ trên thế gian đều có giá trị nhưng chỉ có tình cảm gia đình là vô giá! Quá hay! Có câu nói này của Giang sư huynh, ngươi muốn hai thứ đồ nào cứ nói đi".  

             Nghe thấy lời này, lòng Giang Thiên Tứ vui mừng biết mấy, mắt sáng ngời nói với Mục Long: "Ta muốn một cái dùi màu đen và một con rối làm từ gỗ đào. Những thứ này đều là đồ chơi Thiên Vũ luôn quấn quýt kể cả lúc ngủ khi còn bé, ta nghĩ sau này đặt chúng nó bên cạnh sẽ như ta dẫn Thiên Vũ cùng tu hành với mình..."  

             Gã lại nói những lời dạt dào cảm xúc, câu nào câu nấy đều xót xa, đến bản thân gã cũng tin, rơi nước mắt luôn cơ mà.  

             Nhưng Giang Thiên Tứ càng vậy càng làm Mục Long chắc chắn với suy đoán của mình.  

             "Quả nhiên tên Giang Thiên Tứ này ngay từ giây đầu tiên đã diễn trò rồi, gì mà muốn lấy lại di vật để tưởng nhớ đệ đệ đã mất chứ, toàn bộ đều là giả hết. Mục đích thật sự của hắn là Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử".  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK