“Chẳng lẽ các ngươi đã quên lời ta nói lúc trước rồi hay sao, trừ khi ta không đánh lại, nếu không, các ngươi không được phép ra tay!”
“Bây giờ, ta vẫn còn đang khoẻ mạnh đứng ở đây, tại sao các ngươi lại ra tay, đây là có ý gì? Chiến đấu mà, khó tránh khỏi sự va chạm, lúc trước, chẳng qua là ta đang dò xét thực lực của bọn họ mà thôi”, nói xong, Mục Long nâng tay lau đi vết máu ở khoé miệng, rồi nhổ ra một ngụm máu.
“Sở huynh, nếu như ngươi muốn so đấu thì đợi sau khi ta giết chết hai người này, ta và ngươi sẽ thi đấu thêm, bây giờ ngươi cứ lùi xuống trước đã, được không?”, Mục Long giẫm lên hư không, hắn nhìn Sở Tuỳ Duyên, cười lớn nói.
Nghe vậy, Sở Tuỳ Duyên nhìn Mục Long một cái thật sâu rồi mới\ gật đầu: “Được!”
Sau đó, hơi thở trong cơ thể hắn ta dần dần tĩnh lặng trở lại, mái tóc tím và đôi mắt tím cũng đều biến mất, hắn ta phun ra một ngụm máu rồi trực tiếp hôn mê, rơi từ trên không trung xuống.
Lực lượng thần bí trong cơ thể hắn ta vô cùng khủng bố, tuy rằng không hoàn toàn phá giải phong ấn, nhưng chỉ cần một cỗ hơi thở đó thôi cũng đã đủ để hắn ta gặp phản phệ, bản thân bị thương nặng.
Thấy vậy, Kim Bá Thiên và Mặc Linh Lung nhanh chóng đỡ lấy thân thể Sở Tuỳ Duyên, không cần phải nói nhiều, Kim Bá Thiên đã lấy ra hai giọt Tam Quang Thánh Thuỷ, đưa vào trong cơ thể hắn ta.
Đây là thứ trước kia Mục Long cho hắn ta, dùng để cứu mạng, hắn ta cũng chỉ có mấy giọt mà thôi, nhưng giờ phút này, hắn ta lại không chút keo kiệt lấy ra.
Ở một bên khác, trên không trung, Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện thấy Sở Tuỳ Duyên không tung ra con át chủ bài nữa, lại còn bị phản phệ, thương nặng rồi hôn mê, bọn họ không nhịn được mà thời phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng không còn kiêng dè như trước.
Mang cảm giác sống sót sau tai nạn, hai người nhìn về phía Mục Long, vẻ mặt vô cùng điên cuồng.
“Ha ha ha, Mục Long, đây chính là do ngươi tự chuốc lấy, vốn dĩ sức mạnh của Sở Tuỳ Duyên có thể khiến cho chúng ta diệt vong, đây cũng chính là cơ hội duy nhất để ngươi giết được chúng ta, nhưng mà ngươi lại không biết quý trọng, tóm lại là ngươi đã quá ngây thơ rồi…”
Không có sự uy hiếp của Sở Tuỳ Duyên, hai người này trở nên không chút kiêng nể.
Mục Long nghe xong chỉ cười lạnh: “Ở trong mắt của ta, tính mạng của hai người các ngươi cũng không sánh bằng một cọng lông của Sở Tuỳ Duyên, muốn được chết trong tay hắn ta sao, các ngươi đề cao bản thân mình quá rồi!”
“Mục Long ta nói lời giữ lời, nếu như đã nói sẽ giết chết các ngươi, thì chắc chắn các ngươi sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Lúc trước, đúng là Mục Long trúng chiêu bị thương, đó là bởi vì hắn không thể hiện ra toàn bộ bản lĩnh của mình, không giống với Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện, vừa mới bắt đầu đã tung ra con át chủ bài, cùng với các đòn hiểm liên tiếp.
Ban nãy, lúc chiến đấu, hắn thậm chí còn không sử dụng huyết mạch Long Tượng, gần như là chỉ dựa vào thể lực của bản thân.
Nhưng bây giờ đã khác.
Suy nghĩ vừa chuyển, huyết mạch Long Tượng trong cơ thể Mục Long đã được thôi thúc, cùng lúc đó còn có Chân Thân Trấn Ngục, đây mới là trạng thái mạnh nhất của cơ thể Mục Long.
“Giết!”
Hắn gầm lên một tiếng, vang vọng mà khí thế, như muốn cắn nuốt cả núi sông, trên tay cầm thần kích Như Ý, thân hình chuyển động, chủ động tấn công Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện.
La Sát Đồng Tử vẫn hung hãn như trước, quanh thân có sát khí cuồn cuộn bảo vệ thân thể, mỗi một chiêu thức đều mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, hơn nữa, đòn tấn công còn âm hiểm xảo quyệt, tốc độ di chuyển nhanh chóng, khiến kẻ khác khó mà phòng bị.
Trong khoảnh khắc, Hoàng Thiện lập tức thi triển thuật Ngự Hoả, ngọn lửa khủng bố càn quét hết mọi thứ trước mặt.
Mục Long, phải chết!
Đây là suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Nhưng lúc này, Mục Long đã khác hoàn toàn so với lúc trước, Chân Thân Trấn Ngục được thi triển, sức mạnh cơ thể kinh người, lại thêm đôi cánh Phong Lôi có tốc độ khủng bố, tình hình chiến đấu của hai bên cực kỳ kịch liệt.
Chớp mắt, nửa ngày đã trôi qua, hai bên đã đánh mấy nghìn hiệp, Mục Long lấy một địch hai, không những không rơi vào thế yếu mà ngược lại còn dần dần lấn áp hai người kia.
Mặc dù Ngự Hồn cảnh chiến đấu là khống chế linh khí đất trời, tiến hành chiến đấu, linh lực trong cơ thể tiêu hao rất chậm, nhưng dù sao cũng đã nửa ngày trôi qua, lực thần hồn cũng không phải là vô cùng vô tận.
Hơn nữa, Giang Thiên Vũ khống chế La Sát Đồng Tử, tiêu hao lực thần hồn rất lớn, dần dần, hai người rơi vào thế yếu.
Mà Mục Long thì lại khác, hắn mang huyết mạch Yêu Thần, sau khi thôi thúc Chân Thân Trấn Ngục, khí huyết cực kỳ dồi dào, hơn nữa còn có vật nghịch thiên như Tam Quang Thánh Thuỷ, có thể bổ sung thân thể bất cứ lúc nào, bởi vậy, càng đánh lại càng hăng.
“Không được rồi, hắn đang làm tiêu hao sức lực của chúng ta, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, sẽ cực kỳ bất lợi!”, Giang Thiên Vũ phát hiện ra điểm này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc trước, hai trăm người của hội Đồ Long vây giết Mục Long, hắn đã dùng phương thức tiêu hao sức lực này để chém giết cả trăm người, hiển nhiên là bây giờ Mục Long lại giở trò cũ, nếu như lực thần hồn của bọn họ tiêu hao quá độ sẽ để lại hậu quả không thể nào lường được.
“Ừm, phải đánh nhanh thắng nhanh!”, sắc mặt Hoàng Thiện cũng khó coi không kém, hắn ta cắn răng, trong con ngươi xuất hiện ảnh sáng màu đỏ hung tàn, hình như đã ra một quyết định điều gì đó.
Vốn dĩ, bọn họ nghĩ rằng không có sự uy hiếp của Sở Tuỳ Duyên, việc chém giết Mục Long quả thực là dễ như trở bàn tay, nhưng ai mà ngờ, hắn lại khó chơi như thế?
Thời gian dài như vậy, cho dù là một cường giả Ngự Hồn cảnh trung kỳ cũng sẽ bị bọn họ giết chết, nhưng Mục Long chỉ là Bích Cung cảnh thôi, thế mà lại càng đánh càng hăng, điều này là cho bọn họ nảy sinh một chút kiêng dè trong lòng.
“Thiên Vũ sư đệ, đệ kéo chân hắn, ta sẽ thiêu đốt tinh hoa căn nguyên của Hoả Mãng, cần phải một kích chết ngay, người này, không thể để lại được!”, Hoàng Thiện truyền âm nói với Giang Thiên Vũ.
“Được!”, Giang Thiên Vũ biết rõ về Hoàng Thiện, đương nhiên cũng hiểu uy lực của việc thiêu đốt tinh hoa căn nguyên Hỏa Mãng.