Đây là ngày cuối cùng của cuộc thí luyện Phục Ma, còn trận chiến giữa Mục Long với Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện cũng bắt đầu.
Vẫn là ở phía trước núi Phi Lưu, nơi một trăm đệ tử của hội Đồ Long đã chết ngày hôm đó, hầu như tất cả đệ tử đều tập trung ở đây.
Giờ phút này, Mục Long lơ lửng trong hư không, quần áo màu trắng tung bay trong gió, có vài phần khí chất ẩn thế giang hồ.
Ở phía đối diện hắn, có hai thân ảnh mạnh mẽ hơn.
Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện, khí chất mà hai người bọn họ tỏa ra vượt trội hơn nhiều so với cường giả Ngự Hồn cảnh bình thường, cảm nhận được sự uy áp đáng sợ kia, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác như đang đối mặt với núi Thái Sơn vậy.
“Mục Long, nghe nói trước kia người từng ba bước giẫm chết hai vị Ngự Hồn cảnh, lẽ nào bây giờ ngươi cảm thấy bản thân còn có thể gặp được may mắn như vậy sao?”, Giang Thiên Vũ đứng đó, tóc trắng bay tán loạn, trong đôi mắt xám xịt ẩn chứa sát khí đằng đằng lạnh thấu xương.
"Đó chẳng qua chỉ là hai kẻ bất tài vô dụng mà thôi, với thực lực hiện tại của ta, giết người có cùng cảnh giới dễ dàng giống như giết một con kiến, chứ đừng nói là một tên Bích Cung cảnh nhỏ bé!”, Hoàng Thiện cười khẩy, mang theo ý vị của sự tàn nhẫn.
Bởi vì hắn ta từng dung hợp với tinh hoa của hỏa mãng nên cảnh giới không ngừng nâng cao, tinh hoa của hỏa mãng này cũng sẽ dung hợp ở tầng sâu hơn. Sau khi đột phá lên Ngự Hồn cảnh, thể phách của hắn ta sẽ càng thêm bạo ngược, sức mạnh của thần hồn cũng trở nên kiên cố hơn gấp mấy lần tu sĩ cùng cấp độ.
Hơn nữa trong những ngày bế quan vừa rồi, hắn ta đã tu luyện một loại công pháp có tính sát thương lớn, tất nhiên là sự tự tin sẽ tăng vọt.
Về phần Giang Thiên Vũ, càng không cần phải nói, hắn ta là truyền nhân của Thất Sát Điện, đây là tồn tại có tiếng tăm lẫy lừng ở thời kỳ thượng cổ, chưa kể mấy ngày nay hắn ta đã luyện La Sát Đồng Tử, còn tu luyện một số thuật giết người, nghĩ thôi cũng biết thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào.
Không ngoa khi nói rằng, dưới tình hình hai người bọn họ hợp lực và dùng hết thủ đoạn thì cho dù là cường giả Ngự Hồn cảnh trung kỳ cũng không dám dễ dàng tấn công, huống chi Mục Long chỉ là một cường giả Bích Cung cảnh.
"Ngày đó ngươi đánh gãy tay ta trên võ đài sinh tử, ta đã từng nói, hôm nay ngươi không giết được ta, tương lai ta nhất định sẽ giết ngươi!"
"Lần trước, cũng là ở trước núi Phi Lưu. Nếu không phải nửa đường tên mập kia chém tới thì ngươi đã chết rồi, nhưng chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa, Mục Long, tên tạp chủng kia, hôm nay tại đây, ta sẽ nghiền xương cốt ngươi thành tro bụi!"
Giang Thiên Vũ nói xong liền tiến lên một bước, khí thế kinh người chưa từng có, linh lực xung quanh như thủy triều, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
“Mục Long, cho dù ngươi có tài năng xuất chúng, nhưng một thiên tài đã chết thì cũng chẳng là cái thá gì cả!
"Trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, cả đời này ta sẽ không bao giờ quên sự áp bức lăng nhục mà ngươi đã đối với ta. Hôm nay, ta sẽ dùng máu của ngươi để rửa sạch sự sỉ nhục này. Không bằng hiện tại ngươi quỳ xuống trước mặt ta, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho ngươi chết một cách êm đẹp! "
Hoàng Thiện lại cười giễu cợt, từng bước từng bước trong không trung tới gần Mục Long, khí thế trên người càng ngày càng kịch liệt, giống như một con hung thú biến hình .
Thấy vậy, sắc mặt Mục Long không chút thay đổi, khóe miệng hiện lên một chút giễu cợt: "Thật sao? Tại sao các ngươi luôn cho rằng nhất định có thể đánh bại ta?"
"Ngươi có biết, có lẽ người đời sẽ đánh giá thấp thiên tài nhưng tuyệt đối sẽ không đề cao phế vật. Trong mắt ta, các ngươi chính là phế vật, trước đây là thế, bây giờ cũng vậy, còn sau này... Haha, hôm nay có thể sống sót rồi nói tiếp”, đối mặt với hai kẻ không ngừng khoác lác giễu cợt mình, sự kiêu ngạo của thiếu niên trong lòng Mục Long như ngọn lửa, trong chốc lát bùng cháy dữ dội.
"Phế…vật…"
"Được, được lắm!"
"Mục Long, ta bảo đảm với ngươi, sự huênh hoang của ngươi sẽ chỉ khiến ngươi chết càng thảm hơn thôi!"
Hai chữ phế vật như cái gai đâm vào trái tim của Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện, bị Mục Long đánh bại là sự sỉ nhục mà cả đời này bọn họ không muốn nhìn lại và chấp nhận, chỉ có máu của Mục Long mới có thể xoá bỏ được!
Giờ phút này, nụ cười giễu cợt của Giang Thiên Vũ càng trở nên tàn nhẫn và kỳ dị hơn, trước mặt hắn ta xuất hiện một thân ảnh màu tím, kích thước bằng một đứa bé, toát ra khí thế bức người, uy nghiêm hùng vĩ, khiến người ta thót tim.
Thứ này chính là La Sát Đồng Tử mà Giang Thiên Vũ tế luyện ra, khoảnh khắc nó xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy một làn sóng dữ tợn uy áp tản ra, vô cùng vô tận, thực sự là quá mức kinh người.
"Mục Long, ta nghe nói ngươi có thể dùng tay không phá hủy linh khí, hẳn là vô cùng mạnh mẽ. Nhưng hôm nay ở trước mặt La Sát Đồng Tử này của ta, ngươi sẽ biết sự tuyệt vọng chân chính là như thế nào!"
Trước khi hạ chiến thư với Mục Long, bọn họ đã tìm hiểu tất cả tin tức về Mục Long suốt mấy ngày nay. Mặc dù biết nhục thân của Mục Long có thể phá hủy linh khí nhưng Giang Thiên Vũ cũng không thèm để tâm.
Bởi vì, La Sát Đồng Tử này được luyện chế từ tim của Âm Sát Đào Mộc, là sát phạt mật bảo của Thất Sát Điện, chưa nói đến uy lực, chỉ riêng sức mạnh của nó cũng đủ để dễ dàng huỷ diệt tất thảy linh khí.
Ngay khi Giang Thiên Vũ ra tay, hắn ta đã dùng binh khí có tính sát thương lớn như vậy, đây chính là con át chủ bài của hắn ta. Vì để giết được Mục Long, hắn ta đã thẳng tay lấy ra, có thể tưởng tượng lòng hận thù muốn giết chết Mục Long của hắn ta cực kỳ kịch liệt!
Hắn ta không muốn để lại cho Mục Long bất kỳ cơ hội sống sót nào!