Lúc này, những đệ tử vây xem xung quanh ai nấy đều căm phẫn trào dâng, miệng toàn phát ra những lời ác độc, bọn họ đang điên cuồng mắng chửi Mục Long, ánh mắt của họ tựa như những con lang sói phẫn nộ, như muốn xé xác Mục Long ra vậy.
Lão giả áo xám thấy vậy thì khóe miệng lộ ra một nụ cười khẩy, sau đó quát lạnh nói: "Mục Long, hiện tại ngươi còn lời gì để nói nữa không?"
"Thí luyện Phục Ma vốn được tổ chức để mài giũa đệ tử tinh nhuệ ngoại môn, cho ngươi tham gia đã là ơn huệ to lớn, ngươi không những không biết cảm kích mà ngược lại còn tàn sát bừa bãi đệ tử tông môn ta, đúng là lòng lang dạ sói!"
"Ngay từ khi ngươi bước chân vào tông môn, Pháp Vương đại nhân đã nhìn ra ngươi có tâm thuật bất chính, nhưng nể tình ngươi có vài phần thiên tư nên mới giữ ngươi lại tông môn cho tu hành. Ngươi lại vì vậy mà ghi hận trong lòng, đầu tiên là quấy nhiễu tông môn không ai được yên ổn, giờ lại điên cuồng phát rồ, dám lộ liễu báo thù tông môn".
"Ngươi không chỉ đã giết chết một trăm đệ tử Bích Cung cảnh mà ngay đến thiên tài đột phá Ngự Hồn cảnh cũng có vô số người bị ngươi dùng thủ đoạn nham hiểm hãm hại, tội ác tày trời như vậy, giết ngươi một trăm lần cũng không rửa sạch tội!"
Lão giả áo xám lúc này nghiễm nhiên ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, phán xét tội trạng cho Mục Long.
Thông qua những lời của ông ta, mọi người có mặt tại hiện trường lúc này đã hận Mục Long tới cực điểm.
Khoảnh khắc này, thứ mà Mục Long đang đối mặt đã không phải là ngàn người nhắm vào mà là lời phỉ báng của vạn người, trong mắt mọi người Mục Long chính là tội nhân tội ác tày trời.
Thế nhưng đối mặt với tất cả những việc này, Mục Long từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, đột nhiên hắn bắt đầu phá lên cười.
"Ha ha ha..."
"Ha ha ha..."
"Hay cho một câu tội ác tày trời, hay cho một câu báo thù tông môn, đúng là... nực cười vô cùng!"
Mục Long cắn răng, thần sắc lập tức trở nên âm trầm, hắn liếc mắt nhìn đám đông một lượt, sau đó trầm giọng quát lạnh: "Nếu như Mục Long ta thật sự là hạng lòng dạ ác độc thì ta dám bảo đảm, hôm nay thí luyện kết thúc, tám trăm đệ tử tham gia thí luyện không một đệ tử nào có thể sống sót quay trở về tông môn!"
Lời nói này lúc thốt ra khỏi miệng như một chảo dầu sôi dội vào lòng dạ của mọi người có mặt ở đó, lửa giận trong lòng họ lập tức hừng hực thiêu đốt!
"Ngông cuồng!"
"Kẻ này quả nhiên mất trí, e là đã bước chân vào ma đạo rồi!"
"Quân giết người!"
"Giết trăm người vẫn chưa đủ, giờ lại dám phát ngôn muốn tàn sát tám trăm đệ tử, đúng là phải băm thây vạn đoạn".
"Tặc tử cỡ này ai ai cũng có thể giết chết!"
Có điều, vào lúc câu nói này xuất hiện, đám đệ tử đi ra từ thí luyện Phục Ma đó lại cúi thấp đầu xuống, bởi vì lời nói của Mục Long nghe thì cuồng vọng nhưng từng từ từng chữ lại là sự thật.
Muôn vàn lời mắng nhiếc Mục Long chẳng để lọt tai, ánh mắt hắn sắc như dao nhìn chằm chằm vào lão giả áo xám, chất vấn hỏi: "Về việc tại sao ta lại giết chết một trăm đệ tử đó, trưởng lão đại nhân, lẽ nào ông thật sự không biết ư?"
"Hôm đó, trước khi thí luyện bắt đầu là ai đã một mực bênh vực Giang Thiên Vũ? Là ai nói ta đố kị người tài, là tai họa của tông môn, hạ lệnh cho 800 đệ tử một khi ta bước chân lên đảo Phục Ma thì ai ai cũng có thể giết chết?"
"Mục Long ta có tài có đức gì mà lại được trưởng lão đại nhân chiếu cố như vậy? Cần hội Đồ Long tụ tập 200 người để vây giết ta? Việc này chẳng qua mới chỉ cách đây một tháng, chuyện xảy ra ngay trước mắt trưởng lão, chẳng phải việc gì cũng có nguyên nhân kết quả ư? Trưởng lão chỉ thấy ta giết người, nhưng tại sao lại không nhắc một lời về việc đó?"
Ngay tại chỗ còn có rất nhiều cao tầng tông môn, khi Mục Long nói ra, ba vị trưởng lão phụ trách thí luyện lần này đều biến sắc.
Nhất là lão giả áo xám đó, ông ta sở dĩ nhắm vào Mục Long khi thí luyện Phục Ma bắt đầu, thứ nhất là bởi vì ông ta có quen biết sâu xa với Giang gia, hơn nữa Giang Thiên Vũ thiên tư bất phàm, thân mang truyền thừa cổ xưa, muốn dốc toàn lực bồi dưỡng.
Thứ hai, Mục Long là người mà Pháp Vương Nguyên Vô Thiên căm ghét, ông ta muốn thông qua cơ hội thí luyện để danh chính ngôn thuật diệt trừ Mục Long, có lẽ có thể sẽ ghi được điểm với Pháp Vương.
Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, ông ta chung quy lại đã đánh giá thấp thực lực của Mục Long.
Ông ta vốn cho rằng, trong thí luyện Phục Ma này, Mục Long ắt chết không nghi ngờ, nhưng ai có thể ngờ được hội Đồ Long hơn 200 người vây giết một người, không những không thành công mà còn bị giết ngược lại trăm người, ngay đến Giang Thiên Vũ sau khi đột phá Ngự Hồn cảnh, dưới tình huống liên thủ với Hoàng Thiện mà cũng phải chết trong tay Mục Long.
Hiện tại, Mục Long sống sót rời khỏi thí luyện Phục Ma, còn nói hết ra sự tình ngày đó, việc này sao có thể không khiến ông ta lo lắng được?
Tiêu Dao Thần Tông to lớn, bọn họ cũng không thể một tay che trời, có luật thép của tông môn, thân là trưởng lão lại hạ lệnh giết chết đệ tử thí luyện, chuyện này nếu như để cao tầng tông môn biết được thì ông ta ắt sẽ không thể chịu nổi hậu quả.
Huống hồ, chuyện tới nước này, tội danh mà ông ta đổ lên đầu Mục Long trước đó cũng không giữ được nữa, dù sao thí luyện Phục Ma không cấm sinh sát, mà Mục Long giết người là do bị bức đến không còn lựa chọn khác chứ không phải là báo thù tông môn.