"Đối mặt với Mục Long, chúng ta phải rút ra kinh nghiệm, tuyệt đối không thể sơ suất lơ là, tính thời gian thì cách kết thúc thí luyện còn có 9 ngày. Chúng ta vừa mới đột phá, trước cứ im lặng quan sát, củng cố cảnh giới, tiện thể tìm hiểu diễn biến mấy ngày qua ở bên ngoài đã".
"Tóm lại, muốn giết Mục Long thì chúng ta phải nghĩ ra được một kế hoạch vẹn toàn, không thể chừa cho hắn bất cứ một cơ hội sống sót nào", Hoàng Thiện nói xong, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, mặt mày âm trầm độc ác.
"Vâng, sư huynh nói đúng, đã vậy, bản thân ta có một cách, lần này dù Mục Long kia có yêu nghiệt thế nào thì cũng chắc chắn phải chết!", Giang Thiên Vũ nghiến răng nói, trong tay chợt xuất hiện một con rối bằng gỗ đào màu tím.
Con rối bằng gỗ đào màu tím vừa xuất hiện đã tỏa ra một luồng sát khí khủng bố, ngay cả Hoàng Thiện bên cạnh cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Hắn ta đã dung hợp tinh hoa của hỏa mãng nên rất quen thuộc với sát khí, sát khí mà con rối gỗ nho nhỏ kia tỏa ra thực sự vô cùng đáng sợ.
"Sư đệ, đây là...", Hoàng Thiện kinh ngạc nói.
"Chắc sư huynh cũng biết khi còn trẻ ta từng lạc vào một mê cung dưới lòng đất và đạt được một loại truyền thừa trong đó".
"Thứ này tên là 'La Sát Đồng Tử', là vũ khí giết người khủng bố được luyện chế từ tim của cây Âm Sát Đào Mộc mười ngàn năm. Vốn là một cặp với Thất Sát Diệt Hồn Trùy. Chỉ hận tên Mục Long kia rất khốn kiếp, thừa dịp cảnh giới ta còn thấp đã cướp đi bảo vật của ta".
"Giờ, ta đã đột phá Ngự Hồn cảnh, chỉ cần ta luyện chế thành công 'La Sát Đồng Tử' này thì Mục Long kia có chín cái mạng cũng chạy đằng trời!"
Giang Thiên Vũ nói xong, trên mặt lộ vẻ điên cuồng, màu xám quỷ dị trong mắt lại lóe lên. Cùng lúc đó, "La Sát Đồng Tử" kia cũng đón gió lớn lên, hóa thành một đứa trẻ, chậm rãi mở mắt ra...
La Sát là một loại ác quỷ cực kỳ hung ác trong truyền thuyết, có khả năng lên trời xuống đất, thích giết chóc, nhấm nháp máu thịt, vô cùng khủng bố.
"La Sát Đồng Tử" này dùng hai chữ "La Sát" làm tên, khiến người ta nghe tên thôi đã hơi sợ.
Khi La Sát Đồng Tử mở mắt ra, đôi mắt kia không giống với bất cứ một sinh linh nào, nó hẹp dài, dựng đứng như lá liễu, lại tựa lưỡi đao lộ ra một màu đỏ thẫm như tẩm máu, toát ra sự hung hãn đầy giết chóc.
Tựa như lời nói ban nãy của Giang Thiên Vũ, La Sát Đồng Tử kia là một con rối giết chóc khủng bố, nó tồn tại chỉ vì giết chóc.
Khoảnh khắc bị nó nhìn chằm chằm vào, Hoàng Thiện tức thì cảm thấy như rớt vào hầm băng, cả người lạnh toát chạy dọc sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Nó... nó là sống...", Hoàng Thiện vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, không tài nào tưởng tượng nổi lúc trước truyền thừa mà Giang Thiên Vũ lấy được là loại truyền thừa nào mà lại có thứ kinh khủng như vậy.
Hắn ta có cảm giác La Sát Đồng Tử nhìn không lớn mấy kia nếu muốn giết mình thì quả thật là dễ như trở bàn tay.
"Nó là sống, cũng là chết. La Sát Đồng Tử là một loại rối linh, tồn tại giữa sống và chết. Nó có được tư duy đơn giản, nhưng đa số vẫn là bản năng giết chóc. Một khi có người bị nó theo dõi thì sẽ không chết không ngừng!", Giang Thiên Vũ nói xong, không nói thêm gì nữa, bắt đầu dùng thần hồn tế luyện La Sát Đồng Tử.
Dưới sự tế luyện của hắn ta, khí thế tỏa ra từ La Sát Đồng Tử càng trở nên khủng bố. Điều này khiến Hoàng Thiện kiêng kị không thôi.
"Mục Long ơi Mục Long à, xem ra lần này ngươi chết chắc thật rồi!", Hoàng Thiện thầm cười lạnh trong lòng, sau đó cũng chìm vào tu luyện.
...
Nhưng mà, Mục Long lại hoàn toàn không hay biết gì về nguy hiểm sắp xảy ra. Sau khi đi ra khỏi hang động, hắn bèn đứng ở cửa nhìn bầu trời âm u, cẩn thận tính toán chuyện kế tiếp.
Lúc này, ba người Dạ Tuyết cũng trở về.
Khi Mục Long bế quan, ngoài việc hộ pháp cho hắn thì ba nàng còn chặt chẽ chú ý đến tin tức bên ngoài.
Nhưng tổng thể mà nói thì mấy ngày nay trên đảo Phục Ma cũng coi như bình tĩnh, vẫn chưa xảy ra chuyện lớn gì. Ngay cả Hồn Anh Yêu Thụ kia cũng như bốc hơi khỏi thế gian, chẳng còn tin tức nào nữa.
Song, hôm nay lại khác, khi ba người Dạ Tuyết trở về thì lại khá là vội vàng, trong mắt toát ra một vẻ nghiêm trọng như tìm hiểu được tin tức quan trọng nào đó.
"Mục sư huynh, huynh xuất quan rồi à?", ba nàng thấy Mục Long thì vui vẻ.
"Ừ, ta cũng vừa xuất quan ban nãy thôi, mấy ngày nay trên đảo Phục Ma có xảy ra chuyện gì lớn không?", Mục Long hỏi.
"Chuyện lớn thì vẫn chưa nghe nói, nhưng hôm nay ba người bọn muội ra ngoài có nghe nói một chuyện cực kỳ quỷ dị".
"Hử?"
"Chắc sư huynh cũng biết, ở phía Nam đảo Phục Ma có một khu rừng rậm gọi là rừng Hàn Vụ, hằng năm bên trong đều tràn ngập khí độc, lại có vô số đầm lầy, cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, còn có độc trùng và yêu thú hoành hành, không thiếu những con có thực lực Ngự Hồn cảnh nên tu sĩ bình thường sẽ không dám đặt chân vào", Dạ Tuyết giới thiệu.
"Ừ, đúng vậy, ta cũng có thấy nó trên bản đồ, nhưng lại chưa đi bao giờ", Mục Long nói xong, lấy bản đồ ra chỉ cho ba nàng xem.
Giờ, họ đang ở phía Đông đảo Phục Ma, cách rừng Hàn Vụ kia một khoảng khá xa.
"Dạ Tuyết sư muội, nhưng rừng Hàn Vụ kia xảy ra chuyện gì hả?", Mục Long hỏi.
"Nghe nói, trong rừng Hàn Vụ kia đã xảy ra thay đổi lớn, thực vật bắt đầu chết héo một mảng lớn. Ngay cả đầm lầy khiến người ta chùn bước kia cũng trực tiếp bị chưng khô, biến thành sa mạc. Trong đó còn có một số lượng lớn xác chết yêu thú, nghe cực kỳ quỷ dị. Bọn muội thấy việc này kỳ lạ nên mới trở về báo cho mọi người".