Đây là thủ đoạn của Tượng Vương, tên là "hình chiếu nguyên thần". Tình hình bên trong chính là việc hai người Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện đổi trắng thay đen, tổ chức hơn 200 người thành lập hội Đồ Long vây giết Mục Long trước đảo Phục Ma vào ngày hôm đó.
Làm người phụ trách thí luyện lần này, ba vị trưởng lão thấy cảnh ấy hẳn nên cố gắng can ngăn. Nhưng, Cố Trường Phong chẳng những không lên tiếng ngăn cản, còn thiên vị về một phía. Những lời nói của ông ta vào ngày hôm đó khiến mọi người có mặt ở đây hoảng sợ.
...
"Hay cho một tên Mục Long, lúc trước trong cuộc tuyển chọn ở thế tục đã hại Tiêu Dao Thần Tông ta suýt mất đi một vị thiên kiêu. Ngươi vốn là kẻ bị ruồng bỏ trong Long tộc, Pháp Vương đại nhân thấy ngươi có chút tư chất mới ban ơn cho ngươi tu luyện ở ngoại môn ba tháng. Vậy mà ngươi lại chẳng yên phận!"
"Ghen ghét người tài, liên tục giết hại thiên kiêu trong tông, ngươi đây là định làm gì? Loại lòng muông dạ thú như thế thì ai cũng có thể giết chết!"
"Các đệ tử nghe lệnh, sau khi thí luyện Phục Ma mở ra, các ngươi hãy tập hợp lại chém giết Mục Long để trừ hại cho tông môn!"
"Cái loại bị Long tộc ruồng bỏ như ngươi, cho ngươi tu luyện ba tháng trong Tiêu Dao Thần Tông đã là vô vàn ân huệ rồi. Thế mà ngươi lại liên tục hãm hại hai vị anh tài, định phá hủy căn cơ Thần Tông ta nên há có thể tha cho ngươi?"
"Sự tồn tại của ngươi chính là hòn đá mài dao cho đệ tử Pháp Vương, với cái loại rẻ rách như ngươi thì có giết cũng chẳng cần lý do!"
...
Những lời nời của Cố Trường Phong vào ngày hôm đó đều được tái hiện lại, khi một loạt cao tầng trong tông môn biết được toàn bộ nguyên nhân sự việc thì ai cũng lộ ra vẻ mặt âm trầm.
"Đúng là quá đáng mà, để cho cái loại lòng dạ hiểm độc ấy đảm nhiệm chức vị trưởng lão trong tông quả thật là sự bất hạnh cùng cực với đệ tử Tiêu Dao Thần Tông ta!"
Hình chiếu nguyên thần vẫn tiếp tục.
Mãi đến cuối cùng, mọi người mới thấy trước sát khí ngùn ngụt của số đông, Mục Long tuy một thân một mình, nhưng chẳng hề e ngại hay khuất phục, vẫn kiên cường bất khuất.
"Từ nay về sau, một người muốn giết ta, ta sẽ giết một người!"
"Mười người muốn giết ta, ta sẽ giết mười người!"
"Trăm người muốn giết ta, ta sẽ giết trăm người!"
"Nếu tất cả mọi người trên đời đều muốn giết ta, vậy thì... ta sẽ giết hết mọi người trên đời này!"
Bốn câu ấy đều lộ ra sát khí lạnh lẽo đến xương, mặc dù chỉ là hình chiếu nguyên thần, nhưng mọi người nghe thế, sắc mặt vẫn hết sức rung động giống như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Lúc đó, Mục Long chẳng qua chỉ là Bích Cung cảnh tầng 6, cảnh giới thấp kém, nhưng chính một người có cảnh giới yếu kém ấy lại tỏa ra sát khí và cơn giận mãnh liệt như thế thì có thể thấy được trong lòng hắn hận như thế nào.
Giờ phút này, những để tử từng bị Cố Trường Phong dắt mũi, điên cuồng chửi rủa Mục Long, hận không thể chặt hắn ra làm ngàn khúc đều xấu hổ cúi đầu.
Tình hình hình như đã lập tức xoay ngược lại.
"Hay!"
Không biết ai hô một tiếng, nhiệt huyết trong lòng mọi người hoàn toàn bị đốt cháy.
Bốn câu kiên cường bất khuất, dù đối mặt với bước đường cùng cũng không bao giờ khuất phục mà Mục Long đã hét lên ấy cũng như hét lên lòng nhiệt huyết của các thiếu niên.
Phải nói rằng, họ cũng chỉ mới là những thiếu niên nên trong lòng đều có một lòng nhiệt huyết muốn đạp gió rẽ sóng, vượt mọi chông gai. Thế nhưng lại bị hiện thực ép buộc, không thể không cúi đầu. Cái dáng vẻ nhiệt huyết ấy của Mục Long cũng là điều mà trong lòng họ thầm ao ước.
"Hay cho một Cố Trường Phong, ép một đệ tử Bích Cung cảnh đến tình trạng như vậy thì ngươi cũng giỏi đấy!"
Trong cao tầng của tông môn, có ngưởi mở miệng chửi Cố Trường Phong.
"Đúng vậy, từ đầu đến cuối, ta thấy Cố Trường Phong kia mới là đầu sỏ gây tội chân chính. Nếu lúc trước ông ta ngăn cản những đệ tử kia thì chắc chắn sẽ không có kết quả như thế!"
"Đúng đó, là trưởng lão mà lại lòng dạ hiểm độc, kích động đệ tử trong tông tự giết hại lẫn nhau. Đây rõ ràng là định chia rẽ tông môn! Cố Trường Phong, ngươi nên chịu trách nhiệm với một trăm đệ tử kia đi!"
...
Lúc này, mọi người trong cao tầng của tông môn đều lộ ra vẻ mặt tức giận. Ba người Cố Trường Phong lập tức như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Cố Trường Phong, ba người các ngươi còn gì để nói không?", Tượng Vương vung tay lên, hình chiếu nguyên thần lập tức biến mất. Ông ta nhìn ba người đang quỳ phía dưới, trong mắt toát ra vẻ lạnh lẽo như băng.
"Chúng ta đã biết tội rồi, mong Tượng Vương đại nhân tha thứ và cho chúng ta một cơ hội để lập công chuộc tội!"
Ba người quỳ rạp dưới đất, run lẩy bẩy trước sự uy nghiêm của Tượng Vương.
"Biết tội? Giờ lại biết tội? Vậy các ngươi nói thử xem, giờ mình phạm tội gì?", Tượng Vương hừ lạnh nói.
"Chúng ta, chúng ta là trưởng lão trong tông, không nên bị bị ma quỷ ám ảnh, kích động các đệ tử tự giết hại lẫn nhau. Cầu xin Tượng Vương đại nhân tha tội!", lúc này, ba người kia đã thật sự cảm giác được cái gì gọi là sợ hãi.
"Ha, chỉ có nhiêu đó thôi sao? Xem ra, các ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ ra được. Các ngươi đã không thể biết được mình phạm tội gì thì ta sẽ tìm người giúp các ngươi biết rõ!"
Tượng Vương cười lạnh, đưa mắt nhìn về phía Mục Long nói: "Mục Long, ngươi cũng là người liên quan đến chuyện này, không ngại nói thử xem ba ngươi kia đã phạm tội gì?"
"Đệ tử tuân lệnh!", Mục Long biết Tượng Vương đây là cho mình một cơ hội để nở mày nở mặt, thử hỏi từ xưa đến nay trong Tiêu Dao Thần Tông, có đệ tử ngoại môn nào dám lên án tội lỗi của trưởng lão. Nhưng giờ, Mục Long lại có thể.
Sau đó, Mục Long bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm ba người kia nói: "Đệ tử cho rằng, ngoài những tội mà ba vị trưởng lão đã kể ra còn có ba tội lớn nữa!"