“Nghe nói hội Đồ Long có hơn hai trăm người mà còn không giết được ngươi, không những thế, bị ngươi giết ngược lại một trăm người, quả nhiên đúng là một lũ vô dụng, nhưng mà, bây giờ, ngươi đã đối mặt với ta rồi, ngươi cảm thấy, vận may lúc trước của mình vẫn còn sao?”, người nọ cười cợt, xem lẫn một chút khinh thường, đối với hắn ta, Mục Long chẳng khác nào con kiến gặp phải voi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ngự Hồn cảnh ngưng tụ thần hồn, chỉ dùng một ý niệm đã nắm giữ được linh khí trong thiên địa, lực lượng vượt xa phạm trù bình thường, tiến đến một cấp bậc hoàn toàn khác.
Trước kia, Mục Long từng nhận ra được điều đó khi đối đầu với Yêu Hủy đã ngưng tụ hư đan, do vậy, hắn hiểu mình của bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của Ngự Hồn cảnh.
Nhưng mà, Mục Long không hề tỏ ra e ngại, cười bảo: “Ta thừa nhận hiện tại ta thật sự không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi chắc chắn mình giết được ta sao?”
“Thế nào, ngươi muốn thử chút xem sao à? Chỉ có điều, ta còn muốn nhìn xem thiên tài danh chấn ngoại môn như ngươi ve vẩy cái đuôi như một con chó mừng chủ trước mặt ta, dù sao, khiến cho một người kiên cường không chịu khuất phục cúi đầu là một cảm giác rất thỏa mãn đấy”.
“Cho nên, ta cho ngươi một cơ hội, nghe nói trong tay ngươi có linh đan diệu dược giúp khôi phục thương thế rất nhanh, còn có hai thanh linh khí tuyệt phẩm và bản đồ nữa, nếu ngươi chủ động dâng lên cho ta, ta có thể suy nghĩ lại, khoan hồng độ lượng cho ngươi ra đi một cách êm ái!”
Nghe vậy, Mục Long khinh thường nói: “Thật à? Có vẻ như ngươi khá hiểu rõ về ta nhỉ, vậy nếu ta không đồng ý thì sao đây?”
“Vậy thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy!”, người thần bí lạnh giọng.
Mục Long nghe vậy, chợt nở nụ cười, hắn nhìn vào người nọ, mặt đầy khinh bỉ nói: “Ta hiện tại đang rất tò mò, một kẻ đầu óc có bệnh như ngươi làm sao để đột phá Ngự Hồn cảnh thế, nếu như chọn cái nào cũng chết, cớ sao ta lại phải chủ động dâng đồ của mình lên?”
“Huống hồ, mấy tên tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi, không dám đường đường chính chính đối đầu với ta như ngươi liệu có thể giết chết ta được sao?”
“Ngươi đang cố chọc tức ta à?”
“Được, nếu như xương cốt của ngươi cứng rắn như vậy thì ta đây đành phải tự mình đến lấy thôi, thuận tay đập nát xương cốt của ngươi vậy, để ta xem thử hôm nay ngươi còn có thể bay đi đâu!”
Người thần bí kia vừa nói xong, linh khí quanh người tỏa ra xung quanh, nhanh chóng kéo về phía Mục Long.
“Tên mập, chạy mau!”
Mục Long biết cái nồi đen sau lưng Kim Bá Thiên có lai lịch không tầm thường, ở thời khắc nguy nan sẽ bảo vệ Kim Bá Thiên, bởi thế, Mục Long không quá lo lắng cho hắn ta.
Đúng thời khắc đó, lực lượng của đá Phong Lôi Thần ùn ùn chảy vào trong cơ thể hắn, sau lưng hắn hiện ra hai cái cánh Phong Lôi, thong dong tránh thoát khỏi công kích của người thần bí kia, hơn nữa còn kéo khoảng cách của cả hai ra xa.
“Cái gì… không thể nào?”, một chiêu công kích vừa rồi đã thất bại, tuy không thấy rõ được biểu cảm của người thần bí, nhưng giọng nói cũng đã thể hiện phần nào ngỡ ngàng của hắn ta.
“Ngươi nói đúng lắm, ta còn biết bay nữa!”
“Sao thế, kinh ngạc lắm à?”
“Ngươi cho rằng biết bay là giỏi lắm à?”
“Cho dù bây giờ ngươi ở Ngự Hồn cảnh, chỉ cần phất tay một cái là đồi núi đổ nát, uy lực vô cùng lớn, vậy thì sao chứ? Ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng không đuổi kịp ta!”, Mục Long vỗ cánh Phong Lôi, lơ lửng trên bầu trời cao, cười cợt, quan sát người thần bí.
Nghe vậy, người thần bí có phần bực bội, cảnh tượng này hệt như con vịt đã nấu chín rồi còn bay đi.
Hắn ta giận dữ hét lên: “Ta không tin!”, nói xong, liền xông lên bầu trời lần thứ hai, hắn ta vận chuyển linh lực trong người, định bụng nổ chết Mục Long.
Nhưng tốc độ của Mục Long nhanh hơn hắn ta nhiều, người thần bí liên tục tung ra đòn tấn công trong không trung, nhưng ngay cả một sợi lông của Mục Long còn chưa chạm vào được, lòng hắn ta càng thêm phẫn nộ.
“Thế nào, bây giờ đã tin chưa, nếu không tin thì mời thử lại, ta cứ thích cái dáng vẻ muốn giết ta mà lại không giết được của ngươi đó!”, Mục Long bay lởn vởn trên cao, bình tĩnh trêu đùa nói.
Đến lúc này, người thần bí cũng phát hiện ra rằng tốc độ của Mục Long nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn ta.
Hắn chợt liên tưởng đến cái gì đó, cười khẩy: “Lấy tu vi Bích Cung cảnh của ngươi vốn dĩ không thể di chuyển tự do trong không trung, nếu ta đoán không lầm thì bây giờ ngươi đang dựa vào một loại bùa chú nào đó để bay lên, nhưng lực lượng của bùa chú rồi cũng sẽ bị tiêu hao hết, đến lúc đó chính là thời điểm ngươi phải chết!”
“Cho nên, ta sẽ xử lý cái tên mập này trước!”
Người thần bí nói xong, bèn vận chuyển linh lực trong người, tung ra một quyền về phía Kim Bá Thiên.
May mà Kim Bá Thiên luôn trong trạng thái phòng ngự, vừa thấy thế, hắn ta đã nhanh chân trốn xuống dưới Hắc Oa.
Khi một quyền dồi dào linh lực kia va chạm vào Hắc Oa, mặt ngoài Hắc Oa bỗng xuất hiện hoa văn màu đỏ thẫm, nhưng nó chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất.
Sau đó, chỉ thấy quyền kia bị bắn ngược trở về, người thần bí không kịp né, bị chính chiêu thức của mình đánh vào ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
Mục Long đứng một bên thấy thế, không nhịn được mà bật cười khanh khách.
“Cảm giác tự lấy đá đập chân mình không tồi nhỉ? Có lẽ là do lúc nãy ngươi dùng quá ít sức mạnh đấy, sao ngươi ra một đòn hết sức đi, thử tung ra chiêu mạnh nhất của mình đi nào, chắc là có thể đập nát cái nồi kia đó, ngươi chính là cao thủ Ngự Hồn cảnh đấy, phải tin tưởng chính mình chứ!”
Người thần bí bị chính chiêu thức của mình đánh cho bị thương, tâm trạng vốn đang không mấy tốt đẹp, sau khi nghe xong lời ấy, máu nóng trào lên, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, giọng điệu trở nên âm u tàn độc hơn: “Mục Long, thằng khốn, ta thề nhất định phải xé xác bọn bay thành ngàn mảnh, xả hết mối hận trong lòng!”
Nghe vậy, Mục Long không mấy quan tâm, chỉ cười nói: “Thật không giấu gì, người muốn xé xác ta nhiều lắm, thêm ngươi có là gì đâu?”
“Hôm đó ta đã nói rồi, một người giết ta, ta sẽ giết một người, mười người giết ta, ta sẽ giết mười, trăm người giết ta ta giết cả trăm, nếu mà tất cả người trong thiên hạ đều muốn giết ta, thì ta đây đành giết hết tất cả người trong thiên hạ, hôm nay, ngươi mạnh hơn ta, nên ta không đấu với ngươi, nhưng sau này gặp lại, ta nhất định sẽ lấy cái đầu chó của ngươi!”
“Tên mập, chúng ta đi thôi!”, Mục Long nói xong, dang rộng đôi cánh Phong Lôi, bay về hướng cấm địa màu đen, Kim Bá Thiên còn đang ngơ ngác, thì cái nồi đen sau lưng hắn ta đã bay vút lên trời cao.
“Mục Long, cứ chạy đi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”, người thần bí thấy vậy bèn nhanh chóng đuổi theo.
“Vậy ngươi cứ thử xem, có đuổi kịp chúng ta hay không đã rồi nói”, Mục Long hét lớn, sau đó tốc độ dần tăng lên, bỏ xa hắn ta.
Nhưng cái nồi đen kia vẫn bám sát theo Mục Long, điều này càng khiến cho Mục Long tin chắc rằng nó đã tồn tại từ thời xa xưa, chỉ là do thực lực của bọn họ bây giờ quá đỗi yếu kém, nên không đủ sức bộc lộ được sức mạnh của nó mà thôi.