Khoảnh khắc này, Mục Long nghiễm nhiên trở thành bóng ma trong lòng bọn họ, sợ rằng cả đời này đều không thể thoát khỏi nỗi sợ ấy.
"Hắn mới Bích Cung cảnh thôi đấy...", bốn tên đệ tử vừa thăng cấp thành Ngự Hồn cảnh bất lực lẩm bẩm, lộ ra sự bàng hoàng và đìu hiu, càng nhiều hơn là tự ti.
Thời khắc khi đột phá Ngự Hồn cảnh, bọn họ kiêu ngạo cỡ nào chứ?
Bọn họ từng ngạo mạn coi thường tất cả, coi những kẻ dưới Ngự Hồn cảnh đều là con kiến, mà bây giờ, khi đối diện với Mục Long, sự tự tin trong lòng bọn họ đã biến mất.
Ngẩng đầu thấy ngọn núi cao chót vót khó thể vượt, cúi đầu là đáy vực sâu thẳm không thấy đáy, đây có lẽ là tâm trạng hiện tại của bọn họ.
Có lẽ hệt như suy nghĩ của bọn họ, bây giờ Mục Long mới chỉ là Bích Cung cảnh mà thôi. Mới Bích Cung cảnh mà đã như thế rồi, vậy khi hắn đột phá Ngự Hồn cảnh sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Sợ rằng đến khi đó, ngay cả tư cách ngẩng đầu nhìn hắn bọn họ còn không có nữa là. Ai ai cũng đều nghĩ như vậy.
"Còn ai muốn giết ta nữa? Đừng ngại, lên hết đi!", Mục Long đứng giữa không trung, quan sát tất cả, hắn vung tay lên, rất có khí phách bễ nghễ thiên hạ.
Ngày ấy, trước khi tiến vào đảo Phục Ma, bước vào truyền tống trận, khie4 hắn còn rất yếu ớt, ai nấy đều có thể giết, mà bây giờ, hắn đã có được thực lực, không cần phải e ngại bất kỳ ai, thậm chí còn có thể tuyên chiến với bọn họ.
Hắn cúi đầu nhìn về hướng người của hội Đồ Long đang đứng, ngày đó có hai trăm người bao vây truy sát hắn, lại bị hắn giết ngược một trăm người, còn một trăm người, nhưng trên đảo Phục Ma này bọn họ vẫn là thế lực đứng đầu như cũ.
Thế nhưng, bây giờ, sau khi bị Mục Long liếc mắt nhìn qua, trăm tên này cực kỳ sợ hãi, có người bị dọa đến mất mật, té lăn ra đất, đang sống thế mà lại bị hù chết.
Có người quỳ rạp xuống đất cầu xin tha tội!
Còn ai muốn giết ta nữa?
Ngay tại giây phút này, những lời ấy tựa như lời tra khảo từ ông trời, khiến lòng người phải khiếp đảm, chẳng ai dám thốt nên câu nào.
Trước kia, bọn họ đã từng lộ ra sát ý đối với Mục Long, nếu Mục Long cố tình muốn thanh toán nợ nần, thì hiện tại chẳng khác nào sơn dương đang đợi bị làm thịt cả.
Đã có hai vị cường giả Ngự Hồn cảnh bị Mục Long dùng ba bước đánh bại, bốn vị cường giả Ngự Hồn cảnh còn lại đều cúi đầu trước hắn, huống hồ một đám Bích Cung cảnh như bọn họ chứ.
giờ phút này, Mục Long đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng quan sát người của hộ Đồ Long đang run sợ.
Hắn nhớ như in cái ngày trước khi tiến vào đảo Phục Ma kia, nhớ bộ mặt của những kẻ này đã từng dữ tợn ra sao, nhớ từng ánh mắt tham lam và ghê tởm của bọn chúng, nhớ rõ cảm giác mỗi một đợt sát ý dán chặt vào người.
Còn cả khi ở trước núi Phi Lưu, những kẻ này hò hét bao vây chém giết hắn, Mục Long nhớ kỹ từng gương mặt một của bọn chúng...
Trong mắt Mục Long hiện lên sát ý càng lúc càng đậm hơn... và rồi, hắn thở dài.
"Ta đã từng nói, nếu hội Đồ Long không thể giết rồng, thì chắc chắn sẽ bị rồng giết lại, lấy thực lực của ta hiện tại rất dễ dàng làm được điều đó, thế nhưng các ngươi bây giờ lại không cho ta một chút dục vọng tàn sát nào cả..."
"Thôi, người ta muốn giết nhất rốt cuộc chẳng phải là các ngươi..."
Mục Long bất giác nhớ lại lời nói của Trấn Vô Vọng vào ngày ấy trong Trấn Ma Thiên Uyên.
Nơi có con người ắt sẽ có nghiệp chướng, lòng người vốn là vậy, nhân tính cho phép họ làm thế, giờ hắn có khả năng nghiền nát trăm người thành tro thì thế nào chứ? Thói đời trước giờ vẫn như vậy.
So với những người này, người mà Mục Long muốn giết và quyết tâm muốn giết nhất vẫn chính là hai tên Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện kia.
Hai tên này mới là đầu sỏ gây tội thật sự, nhưng hôm nay bọn chúng vẫn chưa lộ mặt.
Vừa nghe thấy Mục Long bảo sẽ không giết, những kẻ này tựa như đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi trở về, thấy được thế gian ấm lạnh, lòng vô cùng biết ơn hắn.
"Khi xưa ta đã hồ đồ quá rồi, đa tạ Mục Long sư huynh không giết!"
"Tấm lòng Mục Long sư huynh bao la như biển, ta hổ thẹn mình không sánh bằng..."
Trong những lời xin lỗi, mọi người cùng mắng nhiếc hai tên Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện, rồi rời khỏi hội Đồ Long, thế lực từng được coi là thế lực lớn nhất trên đảo Phục Ma cuối cùng lại bị Mục Long dùng chính thực lực của bản thân phá hủy hoàn toàn.
"Nghe nói hơn mười ngày trước, Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện từng treo một giải thưởng rất lớn, tuyên bố muốn lấy tính mạng của ta, bây giờ coi như là phong thủy luân chuyển!"
"Mọi người nghe rõ đây, hôm nay ta lấy một linh khí thượng phẩm làm giải thưởng cho người tìm thấy được hành tung của hai tên Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện kia, chỉ cần ai có thể trợ giúp ta tìm hai người kia thì Ngũ Độc Huyền Âm trượng này sẽ thuộc về người đó!"
Mục Long vừa nói xong, trong tay lập tức xuất hiện một cây trượng gỗ đẹp tựa như ngọc, đây chính là Ngũ Độc Huyền Âm trượng, linh khí thượng phẩm mà hắn đoạt được sau khi giết chết Miêu Thiên Tú.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ngũ Độc Huyền Âm trượng, tất cả mọi người nhanh chóng tỉnh táo.
Đó chính là linh khí thượng phẩm đấy, cho dù là những vị cường giả đã đột phá Ngự Hồn cảnh kia cũng chưa chắc thấy được bảo vật như vậy.
Hơn nữa, về sức mạnh, Ngũ Độc Huyền Âm trượng này còn mạnh hơn linh khí thượng phẩm khác, khi xưa, Miêu Thiên Tú chính nhờ vào bảo vật ấy mà ghi tên mình vào vị trí thứ mười trên bảng Sơn Hà.
"Không thể tin được, không ngờ Mục Long lại lấy nó làm giải thưởng!"
Mọi người vừa cảm phục khí phách hơn người của Mục Long về giải thưởng khổng lồ, vừa rung động trước quyết tâm diệt trừ Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện của Mục Long.
Đến cả linh khí thượng phẩm đều chắp tay đưa tặng, chỉ mong rằng có thể giết được hai kẻ họ Giang và Hoàng kia, quyết tâm đến mức nào có thể thấy rõ được.
Tất cả người có mặt tại đây đều động lòng trước Ngũ Độc Huyền Âm trượng, thế nhưng sau khi Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ trốn thoát, cả hai tựa như bốc hơi khỏi đảo Phục Ma vậy, chưa có ai gặp lại hai người.