Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Nghe thấy vậy, ánh mắt ba nữ nhân đều lộ ra vẻ chấn động.  

             “Vậy, sư huynh đi đường cẩn thận nhé. Chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực ở đây hộ pháp”.  

             “Ừm”, Mục Long khẽ gật đầu.  

             Cùng lúc đó, cánh Phong Lôi bỗng xuất hiện phía sau lưng. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã phóng vút lên trời, biến mất trong hư không.  

             Rừng Hàn Nguyệt ở tận đảo Phục Ma, phương nam. Từ đây đến đó đường xá xa xôi, nếu chỉ dựa vào tốc độ của Bích Cung cảnh thì dù dọc đường thuận lợi cũng mất đến hai ngày. Thế nhưng đối với Mục Long mà nói, đây lại là chuyện khác.  

             Một canh giờ sau trong rừng rậm Hàn Nguyệt, có một người từ trên trời giáng xuống, đáp trên một dải cát vàng.  

             Nơi này quả nhiên giống như lời Dạ Tuyết đã nói, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.  

             Những cây cổ thụ vốn che trời giờ đây lại giống như không có cách nào chịu được ánh sáng của năm tháng mà trở nên khô kiệt mục nát, bị cát vàng chôn vùi.  

             Không chỉ như vậy, một lượng lớn đầm lầy ẩn giấu trong rừng rậm Hàn Nguyệt được ghi lại trên bản đồ cũng hoàn toàn biến mất.  

             Thứ đập vào mắt chỉ còn lại một mảnh hoang vu. Bên trong cát vàng còn điểm xuyết những chấm trắng khá bắt mắt. Rõ ràng đó chính là vô số xương cốt, khiến khung cảnh hoang vắng này tăng thêm vài phần yên ắng tĩnh mịch.  

             Nói đúng hơn, nơi này đã không còn là rừng Hàn Nguyệt được nữa rồi.  

             “Rốt cuộc vì sao rừng Hàn Nguyệt rộng lớn biến thành thế này?”, Mục Long đứng trong hư không quan sát. Có đến hơn nửa diện tích khu rừng đã bị sa mạc cắn nuốt.  

             “Chẳng lẽ lại liên quan đến Hồn Anh Yêu Thụ?”, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chợt nhớ đến ngày hôm đó. Lúc Hồn Anh Yêu Thụ bỏ chạy, ma diễm đen nhánh đã bùng cháy dữ dội.  

             Chỉ là trong chuyện này có quá nhiều chỗ quỷ dị kỳ quái, Mục Long cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi.  

             “Xem ra nếu muốn biết rõ chân tướng việc này thì cần phải đi sâu vào bên trong rừng Hàn Nguyệt, tìm tòi thực hư mới được”, suy nghĩ vừa thoáng qua đầu Mục Long, hắn đã một lần nữa biến thành tàn ảnh, biến mất tại chỗ.  

             …  

             Lúc này ở sâu trong rừng rậm Hàn Nguyệt bỗng có tám bóng dáng xuất hiện, ai cũng tản ra khí tức cực mạnh nhưng vô cùng quỷ dị.  

             Bốn con yêu thú, bốn tên tu sĩ, thực lực tất cả đều ở Ngự Hồn cảnh. Bọn họ không đánh nhau mà ngồi xếp bằng trên mặt đất thành một vòng tròn, giống như đang bảo vệ thứ gì đó.  

             Cảnh tượng này đúng là rất kỳ quái.  

             Trên đảo Phục Ma, yêu thú bị ma khí ăn mòn nên đã xảy ra biến dị. Chúng trở nên hung tàn khát máu, hễ thấy tu sĩ nhân loại là lập tức nhe nanh giơ vuốt.  

             Với lại, đệ tử Tiêu Dao Thần Tông đến đảo Phục Ma vốn là để chém giết yêu thú, thu thập yêu hồn. Hai bên đối địch như nước với lửa.  

             Thế nhưng lúc này, bốn yêu thú cùng bốn tu sĩ kia lại ở cùng với nhau mà còn ngồi xen kẽ rất hòa hợp, không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Đây quả là việc khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.  

             Bốn tu sĩ này đúng là đệ tử ngoại môn của Tiêu Dao Thần Tông, không thể nghi ngờ. Còn bốn yêu thú kia, theo thứ tự là Huyết Viêm Ma Trùng, Độc Hoả Chu Thiềm, Sa Vương Cự Hạt và Thiên Túc Ngô Công.  

             Đây đều là những nhân vật cực kỳ độc ác, khó chơi. Cho dù chỉ nhìn thấy một con cũng muốn đi đường vòng chứ nói gì đến chuyện cả bốn tụ tập lại một chỗ.  

             Trong nháy mắt, bọn chúng giống như đã bị thứ gì làm kinh động, tất cả đều đồng loạt mở bừng mắt.  

             Điều khiến người ta cảm thấy cực khó hiểu chính là trong mắt bọn chúng đều tràn ngập sắc đen rất quỷ dị. Nhìn kỹ lại thì trong đó chính là hai ngọn lửa đen nhánh đang hừng hực thiêu đốt.  

             Một khắc sau, chúng dùng tốc độ cực nhanh để vọt đến một chỗ trong rừng Hàn Nguyệt…  

             Sau khi Mục Long đi vào sâu trong rừng rậm, cảnh tượng trước mắt hắn càng lúc càng quái lạ.  

             Đây có thể nói là ranh giới giữa sự sống và hoang vu.  

             Phía trước là cây cối xanh um tươi tốt, đằng sau lại là cảnh tượng hoang tàn tĩnh lặng.  

             Hơn nữa, diện tích hoang vu kia vẫn đang không ngừng lan rộng. Nói lan rộng không chính xác lắm, phải nói là là có một sức mạnh kỳ lạ nào đó đang liên tục hút sạch sức sống ở nơi này.  

             Mục Long tận mắt chứng kiến cảnh tượng từ bừng bừng sức sống trở thành âm u đầy tử khí, hơn nữa quá trình này còn diễn ra cực kỳ nhanh chóng.  

             Những gốc cổ thụ, hoa cỏ này không một cái nào may mắn tránh thoát. Từ xanh tươi đến héo tàn mục nát, chỉ cần có gió qua là lập tức vỡ nát. Đất đai màu mỡ hoá thành cát vàng, vùi chôn tất cả vết tích của những sinh mệnh.  

             “Hả?”  

             Đúng lúc này, trong lòng Mục Long chợt xuất hiện cảm giác nguy hiểm.  

             Chỉ một khắc sau hắn đã phát hiện từ chỗ sâu trong rừng Hàn Nguyệt phát ra khí tức cực kỳ mạnh, hơn nữa chỉ trong nháy mắt chúng đã bao phủ, vây quanh hắn.  

             “Chuyện ta lo lắng nhất vẫn cứ xảy ra!”, lúc nhìn thấy bốn tên tu sĩ Ngự Hồn Cảnh kia, trong lòng Mục Long đã hiểu rõ tất cả.  

             “Xem ra, việc này đúng là có quan hệ mật thiết với Hồn Anh Yêu Thụ. Thế mà nó còn giấu bốn tên đệ tử ở đây, mượn sức mạnh Hồn Anh quả để đột phá Ngự Hồn Cảnh. Chẳng qua cũng chính vì vậy mà chúng đã bị Hồn Anh Yêu Thụ khống chế, bốn con yêu thú kia cũng thế”.  

             Mục Long nhìn qua bốn con yêu thú, lông mày nhíu chặt. Đám này cũng không dễ đối phó đâu.  

             Lúc này bốn người bốn yêu đã bao vây Mục Long, ánh mắt lộ ra hung quang, trên người tản mát ra từng đợt khí tức rất kinh khủng.  

             Đây là tận tám vị Ngự Hồn Cảnh đấy, một lực lượng đủ để phá vỡ toàn bộ đảo Phục Ma.  

             Giờ phút này, Mục Long mới biết những chỗ khủng bố của Hồn Anh Yêu Thụ. Thứ nó am hiểu nhất không phải là chiến đấu, mà là khống chế.  

             Chỉ cần có thể khống chế đủ nhiều sinh linh thì mấy chuyện như chiến đấu này, nó thậm chí còn không cần tự mình ra trận.  

             Lúc trước tuy Mục Long có thể nhẹ nhàng đánh bại Hồn Anh Yêu Thụ, nhưng thứ nhất là do thân xác cùng đạo tâm của hắn vô cùng mạnh. Thứ hai là trên chiến trường bờ hồ, tất cả yêu thú mạnh mà Hồn Anh Yêu Thụ khống chế đều đã chết gần hết. Nếu không hươu chết vào tay ai còn chưa chắc đâu.  

            

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK