Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tuy Mục Long có thể nhìn thấy hai gông xiềng bên ngoài Thập Phương Huyền Cung, nhưng dường như chúng nó không tồn tại, hay nói cách khác, sự tồn tại của chúng chỉ để sinh linh thành kính ngẩng đầu nhìn lên mà thôi.  

             Còn không thể chạm đến chúng thì làm sao nói đến chuyện phá hủy được chứ? Bởi vậy, làm cách nào để chém nát được hai gông xiềng đó mới chính là vấn đề nan giải hiện tại của Mục Long.  

             Từ xưa đến nay, người có thể mở Thập Nhị Phương Huyền Cung đã ít nay còn ít hơn, trên thế gian cũng không có ghi chép về phương pháp mở Thập Nhị Phương Huyền Cung, do vậy Mục Long chỉ có thể tự dựa vào bản thân.  

             Suốt năm ngày qua, hắn ngồi xếp bằng ở đây trông hệt như tăng nhân đang ngồi thiền, vẫn luôn giữ nguyên một tư thế, không hề nhúc nhích.  

             Hắn hồi tưởng lại từ khi mới bắt đầu tu hành đến nay, nghiền ngẫm từng chi tiết một trong trí nhớ của mình, hy vọng tìm được gợi ý gì đó.  

             "Nếu mình không thể chạm đến hai gông xiềng kia được, vậy thì nhân tài từ thuở xa xưa kia sao có thể mở được Thập Nhị Phương Huyền Cung chứ?"  

             Lại ba ngày trôi qua, Mục Long hết lòng hết sức, vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc phát hiện ra một sự thật.  

             Mười gông xiềng Thiên Tiên trước kia cho dù có kiên cố đến đâu chăng nữa, đều là vật có hình có dạng, thế nên người mới có thể phá được.  

             Nhưng hai xiềng xích này thoạt nhìn như hữu hình, nhưng thật ra lại vô hình, cho nên mới khó phá hủy!  

             "Huyền cơ trong đó rốt cuộc nằm ở đâu chứ?", Mục Long dường như đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng nó vẫn rất mông lung, mơ hồ, không giống thật lắm.  

             "Mặc kệ là xiềng xích hữu hình hay là vô hình đi nữa, nhưng bản chất của chúng đều là những ràng buộc cản trở con đường tu hành của ta".  

             "Con đường tu hành vốn là ngược với ý trời, tranh đoạt vận mệnh với trời cao, gông xiềng Tiên Thiên chính là những ràng buộc của trời. Ngay từ khi mới lọt lòng, tất cả sinh linh đều đã có ràng buộc, trong lúc ngao du nơi bốn bể, người có thể đánh vỡ những ràng buộc ấy mới có thể đi được xa và lâu hơn".  

             "Đúng thế, huyền cơ của gông xiềng Tiên Thiên này là nằm ở hai chữ "Tiên Thiên", Tiên Thiên đại diện cho ý trời, có nghĩa là vận mệnh cố định, cái gọi là đại đạo là năm mươi, lưới trời là bốn chín, người chỉ có một, bởi vậy, trên đời này không có gì là tuyệt đối, ngoài vận mệnh cố định ra, tất nhiên luôn tồn tại biến số, mà biến số lại hay thay đổi, như có lại tựa như không".  

             "Đã có Tiên Thiên, hiển nhiên sẽ có Hậu Thiên, nếu Tiên Thiên đại diện cho vận mệnh định sẵn, như vậy Hậu Thiên sẽ đại diện cho biến số không lường trước được, bất kỳ điều gì cũng đều có thể xảy ra".  

             "Nói cách khác, mười gông xiềng Tiên Thiên ở Bích Cung cảnh chính là con số sẵn có, mà hai gông xiềng ngoài mười cái gông xiềng kia chính là biến số, do đó, chúng không phải là gông xiềng Tiên Thiên mà là gông xiềng Hậu Thiên!"  

             "Đây có lẽ là lý do mà từ xưa đến nay, người chạm tới cảnh giới này đã ít còn ít hơn, dù cho có phá vỡ được Tiên Thiên, nhìn thấy Hậu Thiên, nhưng chỉ cần đến cánh cửa này, phần lớn đều phải dừng chân, còn đối với những người không thể phá vỡ được xiềng xích ràng buộc Tiên Thiên mà nói thì nó lại không tồn tại".  

             "Nhưng điểm mấu chốt để phá xiềng xích Hậu Thiên này là cái gì chứ?", Mục Long tập trung suy nghĩ, quên hết tất cả, chỉ xem đi xem lại hai cái gông xiềng kia.  

             "Tiên Thiên Hậu Thiên, kẻ trước người sau, nhất định phải có thay đổi, một cái là thật một cái là giả...", Mục Long cẩn thận so sánh, lĩnh ngộ đạo lý trong đó.  

             Bỗng nhiên, hắn mở to mắt, trong đáy mắt tràn đầy vui vẻ.  

             "Gông xiềng Hậu Thiên không phải là vật của Tiên Thiên, nó chính là gông xiềng ràng buộc chính bản thân sinh linh, bởi vậy, điểm mấu chốt để phá vỡ gông xiềng Hậu Thiên này chính là phá vỡ giới hạn của chính mình".  

             "Thì ra là thế, người đời đều nghĩ vạn vật trên đời đều nằm trong quy tắc, nhưng đây là đối với những người không thể phá vỡ quy tắc mà thôi, chỉ có phá vỡ quy tắc Tiên Thiên mới có tư cách đối mặt với chính mình", ngay lúc này, lòng Mục Long sinh ra một ngọn lửa chiếu sáng rực rỡ đáy lòng tăm tối.  

             Đạo lớn, trời lớn, đất lớn, mà người cũng lớn!  

             Đây chính là lời dạy mà Mục Long đã từng được thấy trong một cuốn sách cổ, tương truyền rằng đó là lời dạy của bậc hiền triết đã khuất, nhưng mãi đến giờ phút này, hắn mới hiểu được hàm nghĩa ẩn chứa trong đó.  

             Đạo trong câu đó nghĩa là quy tắc, còn "lớn" có nghĩa là rộng lớn bất tận.  

             Lời của bậc hiền triết nói rằng, con người có thể được coi ngang hàng với quy tắc và thiên địa, năng lực tiềm ẩn của con người là vô hạn. Nhưng phải kèm theo một điều kiện bắt buộc, đó là con người phải tự phá vỡ gông cùm xiềng xích ràng buộc chính bản thân họ.  

             Ngay khi Mục Long hiểu ra điều đó, hắn dường như đã thấy được một cánh cửa thật rộng thật lớn ẩn trong lớp sương mù mông lung, mờ mịt.  

             Trong cánh cửa kia truyền tới một vầng hào quang huyền bí cổ xưa, chúng từ từ lại gần Mục Long, dần dần hắn cảm nhận được cơ thể mình xảy ra sự thay đổi không thể tin nổi.  

             Hai cái gông xiềng Hậu Thiên kia vốn dĩ là ảo ảnh, mờ mịt, không thể tóm lấy, nhưng bây giờ, chúng nó lại có hình có dạng, thậm chí còn cụ thể rõ ràng.  

             Một cái gông xiềng trong đó biến thành một con ngựa trắng, bốn chân đạp gió mà đi, trên lưng mọc ra hai đôi cánh, đây chính là hình dáng của thiên mã trong truyền thuyết.  

             Còn cái gông xiềng khác thì lại biến thành một con linh vượn màu đen.  

             Từ khi chúng biến thành hình dạng cụ thể vẫn chưa từng ngừng di chuyển, chúng chạy hoặc nhảy, hoặc là chơi đùa ầm ĩ, hoặc là bay vút lên trời, đen trắng xen lẫn vào nhau, trông vô cùng hỗn loạn.  

             Hơn nữa, trên người chúng dường như còn mang theo một loại lực lượng đặc biệt nào đó, đủ để làm quấy nhiễu thần trí Mục Long, khiến hắn lòng không được yên ổn.  

             Khi nhìn thấy hai vật này biến ra như vậy, Mục Long bừng tỉnh dường như hiểu được gì đó: "Tục ngữ có nói tâm viên ý mã, hóa ra là có nghĩa như vậy, ta hiểu rồi, đánh bại chính mình chủ yếu là chiến thắng nội tâm và ý chí của chính mình, mà hai gông xiềng này chính là gông xiềng của nội tâm và ý chí!"  

             "Hai thứ này trước kia vốn là một sự tồn tại hư vô mờ mịt, chẳng trách lúc trước ta không thể tóm lấy chúng, nhưng bây giờ đã khác rồi, nhờ ta ngộ đạo mà chúng đã biến hóa, đây chính là cơ hội, đợi ta chém tâm vượn đồ ý mã rồi nói sau!"  

          

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK