Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Đúng vậy, linh khí Thanh Mộc của Lâm Cảnh Thiên đã đạt tới trình độ hóa thành hư ảnh, nó phải tinh khiết đến mức nào chứ? Bị sức mạnh này tấn công, cho dù sức mạnh thân xác của Mục Long có mạnh đến cỡ nào cũng không thể sử dụng được, trừ khi..."  

             "Trừ khi hắn cũng có được sức mạnh có phẩm chất cường độ không thua linh khí Thanh Mộc, nhưng điều đó căn bản không có khả năng xảy ra, rốt cuộc hắn mới chỉ là Bích Cung cảnh, chỉ là sức mạnh chân nguyên thì làm sao có thể đối mặt được với sự sắc bén của linh khí Thanh Mộc chứ?"  

             Trong tông môn, có người phân tích vô cùng rõ ràng, người ở xung quanh nghe vậy thì liên tục gật đầu, rất tán thành.  

             Nhưng mà ngay vào giờ phút này, trên chiến đài kia đột nhiên xảy ra biến đổi.  

             Chỉ thấy trên người Mục Long bỗng nhiên hiện ra một luồng ánh sáng màu vàng vô cùng nồng đậm, cùng lúc đó, phía sau hắn cũng xuất hiện hư ảnh.  

             "Cái đó là...", nhìn thấy từng luồng ánh sáng màu vàng chói mắt ở sau lưng Mục Long, đám người không khỏi yên lặng, hô hấp trì trệ, trừng lớn hai mắt, đếm kỹ số lượng của từng vòng xoáy màu vàng kia.  

             "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín... mười... mười một..."  

             Đám người đếm vô cùng cẩn thận, mỗi lần đếm thêm một cái là trong lòng lại rung động hơn một phần, cho đến cuối cùng đã hoàn toàn không thể đếm tiếp nữa.  

             "Đây là... huyền cung ư?"  

             "Mười hai phương huyền cung?"  

             "Không phải thập phương huyền cung đã là hiếm có, phá vỡ quy tắc rồi sao, hắn lấy đâu ra mười hai phương huyền cung?"  

             Đám người quay sang nhìn nhau, muốn xác định xem một màn này có phải là thật hay không, cũng không phải là bọn họ chưa thấy qua việc đời, mà ngược lại, bọn họ là người có kiến thức rộng rãi nhất trong tông môn, nhưng mười hai phương huyền cung, con số này thực sự quá mức dọa người.  

             Giờ phút này, một loạt đám quản lý cấp cao trong tông môn đang ngồi trên ghế quan sát đều đứng ngồi không yên, trực tiếp đứng dậy, nếu không phải trận chiến đang diễn ra, bọn họ hận không thể lập tức nhào tới xem kỹ Mục Long.  

             Mười hai phương huyền cung, đây là khái niệm gì?  

             Bọn họ cũng không phải như hậu duệ của gia tộc cổ như Trấn Vô Vọng, cũng không biết truyền thuyết thượng cổ vạn năm trước đó.  

             Ở trong hiểu biết của bọn họ, thập phương huyền cung chính là giới hạn của Bích Cung cảnh, người có thể mở ra thập phương huyền cung đều là thiên tài.  

             Chính vì vậy, trận chiến ở thành Hàn Giang lúc trước, Mục Thiên Dao thể hiện ra thập phương huyền cung khiến bốn tông chấn động, mà bên trên Sinh Tử đài, Giang Thiên Vũ mở ra thập phương huyền cung khiến cho tông môn không tiếc phá hỏng quy tắc.  

             Nhưng vào giờ phút này, bọn họ mới phát hiện, so sánh với mười hai phương huyền cung của Mục Long, thập phương huyền cung chẳng là cái thá gì cả!  

             Không chỉ là bọn họ, mà ngay cả đám người Sở Tùy Duyên, Mặc Linh Lung, Kim Bá Thiên cũng kích động nhìn bóng người Mục Long.  

             Sau lưng hắn, mười hai phương huyền cung tựa như mặt trời màu vàng không ngừng luân chuyển, vô cùng sáng chói. Dưới ánh sáng chói lóa đó, cả người Mục Long giống như thiên thần hạ phàm, uy thế vô song.  

             "Vậy mà Mục huynh đã thật sự phá vỡ giới hạn thập phương huyền cung...", Sở Tùy Duyên lẩm bẩm nói.  

             "Đúng vậy, thiên phú của hắn đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường rồi", Mặc Linh Lung ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mục Long.  

             Mà Kim Bá Thiên lại cười khanh khách nhìn hắn, dường như hắn ta không hề ngạc nhiên về kết quả này chút nào, sư tôn của hắn ta cũng là cường giả thời thượng cổ, đã từng đã nói với hắn ta rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm cả bí mật về mười hai huyền cung, hắn ta biết rất rõ mười hai huyền cung có ý nghĩa như thế nào.  

             "Lão đại chính là lão đại, sau ngày hôm nay, người gọi là thiên tài có xách giày cho hắn cũng không xứng!"  

             ...  

             Tượng Vương Quân Ngự Hoang cũng đang ngồi trên ghế quan sát, lúc nhìn thấy Mục Long thể hiện ra mười hai phương huyền cung không khỏi cong khóe miệng cười khổ: "Có lẽ hiền đệ cũng muốn khiêm tốn, chỉ là thực lực không cho phép thôi, nhưng mà nếu đã không thể giấu được chuyện mười hai phương huyền cung, vậy thì..."  

             Quân Ngự Hoang lẩm bẩm xong liền đưa mắt nhìn sang Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, cong khóe miệng cười một tiếng, dường như đã đưa ra quyết định nào đó.  

             Mà giờ phút này, ánh mắt của Nguyên Vô Thiên cũng đọng lại, nói thật, ông ta nghìn tính vạn toán cũng không thể tính tới Mục Long lại có thể mở ra mười hai phương huyền cung.  

             Đây là chuyện chỉ trong truyền thuyết mới có, nhưng bây giờ lại thành thật, mặc dù ông ta không muốn, nhưng lại không thể không thừa nhận thiên phú của Mục Long đúng là không tầm thường.  

             Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ông ta sẽ tán thưởng Mục Long.  

             Có một số việc từ lúc mới bắt đầu đã được xác định là không thể quay đầu rồi.  

             "Mười hai phương huyền cung ư? Cũng tốt, đánh bại loại người này mới có thể thể hiện ra uy phong của Lâm Cảnh Thiên!"  

             "Về phần Mục Long này, có thiên phú như thế, nếu như bỏ mặc cho hắn tự do thì chắc chắn sẽ thành họa lớn, nếu đã xác định không thể để ta sử dụng, vậy thì phải nhân cơ hội này mà trừ bỏ sớm, tránh để lại hậu hoạn..."  

             Vốn dĩ Nguyên Vô Thiên cũng không để Mục Long ở trong mắt, chỉ cần đánh bại hắn, trục xuất khỏi tông môn là đủ.  

             Nhưng từ khi Mục Long thể hiện ra mười hai phương huyền cung, Nguyên Vô Thiên đã bắt đầu nhìn thẳng vào hắn, trong lòng của ông ta đã có sát ý.  

             Lúc này có một bóng người xuất hiện ở trước mặt Nguyên Vô Thiên, chính là Tượng Vương Quân Ngự Hoang.  

             Ông ta cười mỉm nhìn Nguyên Vô Thiên nói: "Pháp Vương cảm thấy thiên phú của Mục Long so với Lâm Cảnh Thiên như thế nào?"  

             Nghe thấy lời này, Nguyên Vô Thiên lập tức nghiêm mặt, hừ lạnh nói: "Mặc dù Mục Long này có mấy phần thiên phú, nhưng so sánh với Lâm Cảnh Thiên thì vẫn kém xa không chỉ một bậc, Tượng Vương, ngươi cũng đừng quên, con rồng Hàn Giang chính là do thiên mệnh quyết định!"  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK