"Vốn tưởng rằng nói các người còn không bằng đứa trẻ lên ba đã là nói nặng. Giờ xem ra, đó cũng chẳng phải là nói quá".
"Trên con đường tu hành, cao thủ làm đầu. Tuy cảnh giới của các người cao hơn ta, nhưng xét về thực lực lại chưa chắc thắng được ta. Vậy mà còn có mặt mũi nào tranh cãi trên dưới với ta? Còn chuyện lớn nhỏ, giống như hai vị, uổng có cơ thể cao lớn, suy nghĩ lại chẳng bằng đứa trẻ lên ba. Cả cuộc đời đều sống cho chó ăn, sao còn mặt mũi nào nhắc đến lớn nhỏ?"
"Xét về thực lực, các ngươi không bằng ta. Xét về suy nghĩ, các ngươi lại không bằng đứa trẻ lên ba. Nếu vậy, thấp kém, ngây thơ đều là các ngươi. Lẽ ra, thấy ta phải kính cẩn chào hỏi mới đúng, chứ chẳng phải kiêu ngạo vênh váo như thế, đúng không nào?"
Từng lời ngụy biện của Mục Long trông thì giống như cả vú lấp miệng em, lại khiến hai người cứng họng không trả lời được và cực kỳ tức giận.
"Quả nhiên là miệng lưỡi trơn tru, ăn nói bừa bãi!"
"Thôi, hai người chúng ta là đệ tử nội môn nên cũng có lòng khoan dung, thật sự là lười tranh chấp với ngươi".
"Hôm nay chúng ta đến là vì nhắn lại dùm Giang sư huynh Giang Thiên Tứ. Huynh ấy bảo ngươi đến có đôi lời muốn nói với ngươi", sau khi chứng kiến mồm mép của Mục Long, hai người biết mình không phải đối thủ khi đấu võ mồm với hắn bèn nói thẳng mục đích đến đây.
Mục Long nghe vậy, trong lòng khẽ nhúc nhích: "Cuối cùng cũng nói ra mục đích rồi ư?"
Giang Thiên Tứ kia là anh trai của Giang Thiên Vũ, trước khi Mục Long đánh nhau với Lâm Cảnh Thiên thì đã từng nhìn thấy gã và nhớ kỹ ánh mắt đầy hận thù của gã.
Dù như thế nào, em trai Giang Thiên Vũ của gã cũng bị Mục Long giết chết. Giờ cử người đến mời Mục Long thì mục đích trong đó khỏi nghĩ cũng biết, chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Hơn nữa, giờ trong đầu Mục Long chỉ còn lại việc đi rèn luyện ở biên cương và đột phá cảnh giới, chứ cũng không muốn lãng phí thời gian vào lúc này.
Đây cũng không phải là Mục Long sợ Giang Thiên Tứ, nếu gã muốn gặp hắn thật thì có thể tự mình đến. Giờ lại cử người đến nhắn, mặt mũi cũng lớn ghê, Mục Long quả thật chẳng muốn để ý đến chút nào.
"Giang Thiên Tứ sao? Xin lỗi nhé, chưa nghe bao giờ, nên, tạm biệt đây!", Mục Long định rời đi, nhưng lại bị hai người kia ngăn cản.
"Mục Long, ta khuyên ngươi, đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Lúc trước, chẳng qua chỉ là dựa vào sức mạnh Thiên Kiếp mới đánh bại được Lâm Cảnh Thiên thôi, ngươi nghĩ mình vô địch thật chắc? Nếu với thực lực chân chính của ngươi, muốn đánh với Giang sư huynh của chúng ta thì e rằng là không biết tự lượng sức mình!", khi hai người nói ra câu này thì chẳng có vẻ gì là kiêng nể cả.
Mục Long thấy vậy hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm hai người, trong con ngươi dần hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Nói vậy, hôm nay hai người là cố ý cản đường ta đúng không?"
"Đúng vậy thì sao? Giang Thiên Tứ sư huynh bảo hai người chúng ta đến nhắn lại là nể mặt ngươi. Một câu là Giang sư huynh đã nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi cần phải giơ hai tay lên mà nhận lấy!"
"Ồ?", trong con ngươi Mục Long lại toát ra vẻ lạnh lẽo.
"Nếu, ta không muốn nhận lấy đâu?", Mục Long âm u hỏi.
"Vậy thì đó chính là đã nể mặt còn không biết xấu hổ, đừng trách chúng ta không khách sáo!", hai người nói xong bèn thả khí thế ra, chuẩn bị ra tay với Mục Long.
Thoáng chốc, giữa hai bên lập tức giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
"Đợi đã!"
Đúng lúc này, Tô Vũ Nhu và vài vị sư tỷ nội môn thấy thế bèn vội vàng bước tới.
"Lư Trường Phong, Mã Cảnh Xuân, dù gì các người cũng coi như là đệ tử nội môn, vậy mà lại hùng hổ như thế thì không khỏi vô lý quá đấy?", Tô Vũ Nhu đứng trước mặt Mục Long, nhìn chằm chằm vào hai người kia chất vấn.
Các sư tỷ khác cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu nhìn chòng chọc vào họ, chỉ trích.
Ai ngờ, hai người họ thấy vậy lại chẳng thèm để ý mặt mũi, Lư Trường Phong kia còn trách ngược lại đám Tô Vũ Nhu: "Chúng ta làm gì là chuyện của chúng ta, khuyên các ngươi một câu, bớt xen vào việc của người khác đi!"
Tên đệ tử nội môn Mã Cảnh Xuân kia còn quá đáng hơn, gã liếc các cô một cái rồi nở nụ cười xấu xa, mở miệng phun ra mấy câu bẩn thỉu: "Mấy con điếm các ngươi bảo vệ hắn như thế, lẽ nào nhìn trúng hắn rồi? Nếu các ngươi thiếu đàn ông như vậy thì ta có thể cống hiến sức lực, dù sao..."
"Câm miệng, Mã Cảnh Xuân, nếu ngươi còn dám sủa bậy nữa thì đừng trách tỷ muội chúng ta không khách sáo!", Tô Vũ Nhu quát, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ, dù là người phụ nữ nào bị sỉ nhục như thế, cũng sẽ không thờ ơ.
"Không khách sáo? Ha ha, tốt lắm...", Mã Cảnh Xuân hừ lạnh, rồi trực tiếp ra tay, linh lực trong tay bùng nổ bổ về phía Tô Vũ Nhu.